Tôi Xuyên Đến Năm 60 Làm Giàu

Chương 3

Giang Cảnh Du vô cùng chán ghét, nếu như không phải bây giờ trên người cô không còn nhiều sức lực, cô đã lập tức khiến gã biết cái gì gọi là máu chảy thành sông!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô biết người đàn ông sắp tìm ra nơi này rồi. Tay phải của cô nắm một nắm đất bùn, trên người cũng tích sức.

Lưu Toàn vừa xoay người, thấy Giang Cảnh Du ngồi dựa dưới gốc cây, kinh ngạc mỉm cười: “Hóa ra em ở đây à, bụi cây này chặn mất em. Em Du, anh thật sự thấy em rồi.” Gã đến gần từng bước một, càng nhìn người đẹp này càng động lòng.

Cô gái mười bảy tuổi, mắt to trong veo, da trắng, tóc đen nhánh bện thành hai đuôi sam đặt hai bên vai, trên người còn có phong độ của người trí thức đi học nhiều năm, vừa nhìn đã thấy giống người thành phố ngồi tít trên cao.

Đây là người đẹp nổi tiếng trong thôn trang của họ, thậm chí Lưu Toàn còn cảm thấy Giang Cảnh Du đẹp hơn người trong phim ảnh, bây giờ đóa hoa xinh đẹp của thôn sắp lọt vào nhà Lưu Toàn rồi.

Càng nghĩ càng kích động, đôi mắt của Lưu Toàn không ngừng quan sát cả người Giang Cảnh Du: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, không có ai tới quấy rầy chúng ta đâu, nào, anh trai thương em...”

Hắn ta thuận thế nhào tới trước, thấy sắp nhào tới trên người Giang Cảnh Du, cô giơ tay lên, đất bùn lập tức hất vào mắt Lưu Toàn.

“A! Cái gì vậy!” Mắt dính bẩn, bản năng của con người khiến gã nhắm mắt lại, động tác của gã dừng lại, hai tay vỗ bùn đất trên mặt, gầm thét: “Giang Cảnh...”

Chữ “Du” còn lại biến thành âm điệu, trở thành kêu gào đau đớn theo bản năng: “A!!!”

Lúc mình bị thương, sức lực trên người cũng không đủ, Giang Cảnh Du lựa chọn tấn công nhược điểm của kẻ địch.

Sau khi cô vung bùn, tay chống lên đất, thuận thế bật dậy. Lúc gã nhắm mắt, chân dùng sức đá vào mục tiêu giữa hai chân của gã.

Hiệu quả rõ rệt...

Lưu Toàn che giữa hai chân, phát ra tiếng kêu thảm thiết, chim chóc gần đó giật mình phành phạch bay đi. Lúc này Lưu Toàn run rẩy cả người, hai đầu gối quỳ bịch xuống đất, trán dùng sức đập mặt đất, mặt mày vặn vẹo: “Giang! Cảnh! Du...”