Sau Trọng Sinh, Ta Mang Nữ Chủ Vào Cửa

Chương 3: Trở Về Kinh Thành

Hạng Vẫn ngoan ngoãn một tay ấn thái dương cho Đường Nguyệt, một tay giữ cương ngựa, nàng ta cả người ngả về phía sau, được cô bao bọc.

Nhìn kiểu gì cũng không hề giống Thái úy hung tàn mà binh sĩ đã quen, nên nhiều người cũng chỉ dám nhìn cô rồi cười trộm.

Trong quân đã nổi lên chút tin tức, cho rằng Đường Nguyệt chính là thê tử ẩn hôn của Hạng Vẫn, mà cô chính là thê nô sủng vợ điên cuồng.

Người phán đoán không tệ, đáng tiếc không có vế sau.

Nếu tin này sớm tràn ra khắp Kinh thành, đảm bảo kiểu gì cũng sẽ nổi lên trào lưu mấy khuê nữ đài các mua khăn tay về khóc trộm cho xem.

Hạng Vẫn chỉ có thể cười cười cho qua chuyện.

Cho dù cô là nữ, người muốn tự nguyện gả cho Hạng Vẫn đều là không ít, thậm chí là các quốc gia chư hầu cũng có những khuê nữ danh gia vọng tộc, thậm chí là người trong hoàng thất muốn gả cho Hạng Vẫn.

Thân thế địa vị, nhan sắc, tài năng không hề tệ, còn là một tảng băng lạnh, thích hợp cho việc liên hôn gia tộc, đảm bảo sau này ly hôn có thể gả vào trong nhà có gia cảnh thanh bạch tùy ý.

Vì thế, Hạng Vẫn luôn là đối tượng kết hôn số một của Bắc Lương quốc.

Trước khi Bắc Lương Hoàng đế ra cấm chiếu, cửa phủ Thái úy cứ vài tuần lễ là phải thay một lần, do bị các bà mối dẵm đạp đến mòn cả.

Thật sự cũng không hề nổi danh cho lắm.

Cô luôn bị đem ra so sánh cùng nam chủ - Tể tướng Hoắc Cẩn Minh.

Một người theo phái võ, một người theo phái văn, đều trong một hoàn cảnh, đó là người theo đuổi xếp hàng từ cổng ngoại thành vào đến tận cửa phủ.

Hạng Vẫn tạm thời không nghĩ nửa, khẽ chỉnh lại tư thế cho Đường Nguyệt.

Nàng đã ngủ mất rồi.

Thiếu nữ mặc áo trắng nhỏ bé lại nhu mỹ, lông mi nhỏ dài, làn da non mịn, lúc này trong ánh mắt nàng tựa như hiện lên tia sáng, giống như tiên nữ giáng trần, khiến lòng người hỗn loạn.

Khuynh quốc khuynh thành.

Nội tâm của Hạng Vẫn sớm đã trở thành một cơn cuồng phong, chẳng qua chỉ có bên ngoài của cô vẫn như vậy.

Mái tóc này, cần một chiếc trâm ngọc tương xứng.

Hạng Vẫn trong mắt lóe lên một tia chiếm hữu nhỏ, lặng lẽ biến mất không ai biết.

Đây là người có thể gϊếŧ cô bất cứ lúc nào sau này.

—— Nhưng mà Hạng Vẫn không nỡ gϊếŧ chết nàng.

Đường Nguyệt xinh đẹp như vậy, nên xứng đáng với những thứ gì tốt đẹp nhất.

Không nên trở thành một con cờ để nam chủ lợi dụng đảo chính.

Xưởng kim hoàn nổi danh phía Đông Kinh thành, nơi mà cẩu khuê mật Lương An của Hạng Vẫn đang quản lý.

Cô hạ quyết tâm.

-*-*-*-

Sau khi nhập triều báo cáo kết quả với Bắc Lương Hoàng đế Hạng Ngạn, đồng thời nhận "long ân" của Hạng Ngạn, Hạng Vẫn không vội trở về ngay.

Cô tới xưởng kim hoàn của Lương gia.

Vòng vo một hồi tới xẩm tối, cuối cùng cũng có thể tìm được chiếc trâm ngọc xứng với Đường Nguyệt nhất.

Cuối cùng khi trở về là nàng ta lao vào lòng cô nghẹn ngào.

"Như thế nào lại khóc nữa?"

Hạng Vẫn cởi ngoại bào, tùy tiện ném lên giường, vỗ vỗ lưng của Đường Nguyệt. Cẩm bào này nóng chết cô rồi, cả ngày đều lăn lộn trong cái xưởng ẩm thấp nóng bức kia thật sự rất khổ sở.

"Đại nhân..."

Hạng Vẫn kéo người ngồi lên đùi mình, hoàn toàn không để ý tư thế này, chỉ chuyên tâm dỗ dành: "Ừm."

Nàng gọi cô rất nhiều lần.

Mỗi lần Hạng Vẫn đều cực kỳ kiên nhẫn ôn nhu đáp lại.

Đường Nguyệt thút thít mấy câu, sau đó nín khóc, hốc mắt đỏ hoe, thật sự khiến người khác muốn phát cuồng lên vì nàng.

Dáng vẻ hiểu chuyện, không muốn bị vứt bỏ này là sao?

"Tiểu nữ mơ thấy... Một ác mộng kỳ lạ... Đại nhân..."

Khi nàng mở mắt ra, đã thấy mình ở trong căn phòng này.

Căn phòng bố trí đơn giản, nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, đầy đủ đồ dùng cá nhân mới.

Nhưng ác mộng kia đã làm nàng sợ hãi.

Đường Nguyệt cảm thấy cực kỳ bất an, luôn chỉ muốn tìm kiếm Hạng Vẫn để dựa vào, chờ đến chiều cũng không thấy Hạng Vẫn hồi phủ, cảm thấy sốt ruột vô cùng.

Mà những thị vệ và thuộc hạ kia quá to lớn, lại ở khác khu nhà, nhìn có vẻ hung hãn. Đường Nguyệt không dám làm phiền bọn họ, chỉ có thể ở yên trong căn phòng mà Hạng Vẫn bố trí từ ban đầu.

Cuối cùng thì cô cũng đã quay trở về.

Hạng Vẫn im lặng, sau đó hỏi: "Chuyện gì, nàng cứ nói."

"Ta mơ thấy..." Đường Nguyệt cúi đầu, nước mắt rơi xuống, không hiểu tại sao nàng vẫn cảm thấy sợ hãi cùng chua xót, "Người... Bị gϊếŧ."

Sau đó không nói nữa.

Hạng Vẫn cảm thấy dường như có gì đó đã sụp đổ.

Hẳn là cái chết của cô ở kiếp trước.

Lăng trì.

Mà nàng lúc đó ở trên đài cao, Hạng Vẫn rõ ràng có thể thấy trong mắt ẩn hiện tia đau lòng, khớp xương bàn tay trắng bệch nổi lên gân xanh.

Không rõ cảm xúc.

Cô không hiểu người kia đang nghĩ gì.

Hạng Vẫn không muốn nàng nhìn thấy quá khứ.

Nếu nàng biết được vì sao cô tiếp cận nàng.

—— Cái mạng này của cô giữ không nổi!