Chương 72
“Ngu ngốc” Miên Miên thấy thế mắng nhỏ một tiếng, hàm răng không tự giác chà đạp môi đỏ mọng vô tội, mắt tròn nhìn chằm chằm màn hình tràn đầy thần sắc hỗn loạn phức tạp. Vì sao phải ra tay cứu cô? Chẳng lẽ anh không hiểu, tình huống hiện tại vô cùng bất lợi, còn tiếp tục như vậy, anh sẽ chết sao? Anh cũng đã khó bảo toàn cho mình, còn khoe cường cái gì! Ai muốn anh làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự là chịu không nổi anh tự cho là đúng! Oh, anh nghĩ chết như vậy rất tuấn tú rất tàn khốc phải không? Thời khắc mấu chốt động thân mà ra tay sau đó khẳng khái hy sinh máu vẩy sa trường? Màn trình diễn rất kinh hãi thế tục rất máu chó rồi!
Hơn nữa cho dù anh cứu cô, trong lòng cô, anh vẫn là đại ác nhân ác độc phúc hắc như cũ, cách nhìn về anh, mới sẽ không bởi vậy mà thay đổi!
Nhưng mà……
Thượng Quan Ám Ảnh, thật sự sẽ chết sao?
Cô nhìn thân ảnh đen đỏ cao ngất trên màn hình, yết hầu căng thẳng, ngực có một chút khó chịu, làm cho cô không thở nổi. Cô chưa từng có tưởng tượng qua sẽ có loại thời điểm này, cô không tưởng tượng người đàn ông không ai bì nổi, lãnh ngạo thanh cao như vậy, cũng sẽ có một ngày thua dưới đao người khác…… Mặc dù, trong lòng cô luôn yếu đuối vô lực kêu gào muốn đánh bại anh, nhưng kỳ thật tại chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, cô vẫn không hy vọng anh bị bất luận kẻ nào đánh bại…… Người đàn ông này, không thích hợp để ngã xuống.
Nhưng chính một người đàn ông chưa từng ngã xuống, vì cứu cô, cam nguyện đi vào đường tuyệt mệnh……
Trong lòng Miên Miên có loại cảm giác nói không nên lời, ê ẩm, rầu rĩ, lại có chút ngọt ngào như có như không……
Nhất Kiếm Thiên Hạ từ trạng thái kinh ngạc ban đầu phục hồi tinh thần lại, lại nhắm vào vạch máu của Thượng Quan Ám Ảnh, cười nhạo ra tiếng: “Chỉ còn lại một chút máu cũng dám chạy đến cứu vợ ngươi, quả nhiên là vợ chồng tình thâm, ha ha!”Tayhắn cầm lợi kiếm, tới gần Miên Miên từng bước, “Sẽ không biết ngươi có thể cứu được vài lần?”
“Ngươi muốn gϊếŧ nàng, có thể”
Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, vang lên ở Thiên Minh Trì, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.
Gió lạnh vi vu thổi sợi tóc đỏ như lửa của Hắc Y Kiếm Sĩ, tóc bay hỗn loạn, đã có đẹp mắt loại tà mị chói mắt, dáng người đen đỏ kia, chầm chậm bước đến phía Hoàng Sam Tiên Sĩ, một bước, hai bước, ba bước…… Tao nhã, nhẹ nhàng chậm chạp, nhàn dật, lại khiến người ta từng bước kinh tâm, hình như có ngàn cân sắt đá tiến vào trong bụng, không khỏi nín thở run rẩy. Vẻ mặt lạnh lùng của Hắc Y Kiếm Sĩ, không mang theo một chút biểu tình nào, môi mỏng nói ra lời nói, nhạt nhẽo như hoa anh đào hồng phấn như lúc mới nở: “Giẫm qua thi thể của ta đi”
Câu chữ bình tĩnh, nhẹ hạ xuống mặt hồ trong lòng Miên Miên, nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng, ôn nhu không ngừng khuếch tán.
Nghe được loại lời nói lạnh lẽo ẩn chứa sát ý của Thượng Quan Ám Ảnh này, ba người ở đây đầu tiên là cả kinh, sau đó trong lòng đều cuồn cuộn sát ý, chỉ còn nửa vạch máu còn dám nói lời cuồng ngôn, cho rằng ba người bọn họ dễ dàng sợ anh sao!
Một tia sáng màu đỏ cường liệt, từ trong cơ thể Thượng Quan Ám Ảnh nở rộ ra, nhất thời, tia sáng màu đỏ dồn dập xung quanh Thiên Minh Trì, lửa cháy ngập trời. Đối mặt khí thế bức người như vậy, trong lòng ba người kia thất kinh, nhìn chăm chú về phía trước ——
Trong tay Thượng Quan Ám Ảnh xuất hiện ba con hỏa điểu, thân thể đỏ rực của chúng lại mang theo nhiều tia sáng màu tím trong suốt, hỏa điểu vẫy cánh chân đi xiêu vẹo, không ngừng xoay tròn, bay lượn, dung hợp vào nhau, cuối cùng hội tụ thành một con phượng hoàng màu đỏ tía, thần thái kiêu căng —— đây là hình thái cuối cùng của linh thú.
Miên Miên nhớ tới hai viên Chân nguyên hỏa thạch kia, sau khi ngây ngẩn, trong ngực lại có một dự cảm không tốt.
Bên này, ba người Nhất Kiếm Thiên Hạ thấy vậy không hề do dự, quyết định đánh đòn phủ đầu, đồng thời ra tay ——
Bên kia, phượng hoàng đỏ tía mang theo lửa khói ngập trời, nhanh chóng mạnh mẽ lao về phía trước ——