Chương 2
Sau lần thứ ba bị đánh chết trong tháng, sau khi về nhà Miên Miên ngay cả tâm tình làm cơm chiều cũng không có, chỉ qua loa pha bát mì thêm quả trứng, coi như là làm bữa tối hôm nay. Miên Miên ăn được một nửa mì, trên màn hình máy tính báo tiến trình cài đặt game đã hoàn thành. Miên Miên buông chiếc đũa, nhấp vào xác định.
Tiếp theo màn hình hiện ra khung đăng ký, Miên Miên nhập tài khoản thừa dịp vừa rồi trò chơi còn đang cài đặt vào, cuối cùng kích vào “Đăng ký trò chơi”. Chỉ đến từng bước này, thao tác của cô đều hoàn mỹ không sứt mẻ.
Do lần đầu tiên đăng ký trò chơi, cho nên cần người chơi xây dựng nên một mẫu nhân vật mới. 《Phi Thăng truyền thuyết》căn cứ vào nguyên lý Ngũ Hành, cung cấp năm loại thuộc tính nhân vật Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ để cho người chơi lựa chọn. Mỗi loại thuộc tính có các ưu khuyết điểm, khắc chế lẫn nhau. Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim, do đó duy trì chức nghiệp cân bằng trò chơi. Nói cách khác, chỉ có trang bị cực mạnh, không có chức nghiệp cực mạnh.
Thường dân Miên Miên không hiểu những thứ này, lại càng không hiểu thuyết Ngũ Hành, chỉ đơn thuần cảm thấy nhân vật trong thuộc tính mộc bên cạnh có ánh sáng màu lục óng ánh, ôn nhuận như ngọc, khiến người ta có cảm giác lòng vui vẻ thoải mái, không nghĩ nhiều liền nhấp xác định. Sau khi xong rồi cúi đầu tiếp tục giải quyết mì còn lại trong bát.
Sau khi tiến vào trò chơi, xuất hiện ở trước mắt là một tòa thành trấn cổ kính, thanh nhã tú lệ. Cây xanh, hoa hồng chằng chịt đan vào nhau, cửa hàng dân cư ngay ngắn có thứ tự, gạch xanh ngói trắng lịch sự tao nhã, cũng có bậc thềm, lan can trạm trổ xa hoa. Người chơi đi như nước chảy có người mặc một thân áo vải, có cẩm phục xa hoa, có người chạy trên mặt đất, có người đang bay trên trời, không nói đến những chủng loại phong phú kia, hình thái cưỡi các thú cưng trân quý khác nhau kia. Khi Miên Miên đang mở rộng tầm mắt, phát hiện bên cạnh có tấm bia đá, mặt trên có chữ dùng bút lông viết chữ hùng hậu có lực “Thành ThiênNam”. Ở các khoảnh đất trống có dày đặc người chơi mở quán buôn bán, đây là một tòa thủ thành mới không thể nghi ngờ.
Không thể không nói, tiền chi ra không phải giống nhau, bề ngoài《Phi Thăng truyền thuyết》so với loại hình trò chơi khác cũng không giống nhau, trang trí cường đại không chỉ là một hai lần.
Cảm thán xong, Miên Miên lúc này mới đột nhiên phát hiện mình phạm vào một sai lầm trí mạng.
Khi cô xây dựng nhân vật lại có thể quên lựa chọn giới tính, hệ thống mặc định là nam giới!
Miên Miên nhìn ID trong trò chơi nhân vật “Ngư Hương Gia Tử” hiện lên màn hình, mặc dù một bộ y phục thuần trắng nhưng rất rõ ràng nhìn ra bộ ngực là bằng phẳng, thật sự là vì mình mà cảm thấy xấu hổ không thôi.
Ôi chao…… Quên đi, dù sao ở trong trò chơi lại không biết ai, là nam hay là nữ cũng không có vấn đề lớn gì. Miên Miên nghĩ.
Tóm lại, trước tiên quen thuộc hoàn cảnh rồi nói sau! Loại trình độ dùng chuột điều khiển đường đi của nhân vật này, người si ngốc về máy tính như Miên Miên vẫn biết.
Dọc theo đường Miên Miên vừa đi một chút lại dừng, đông nhìn, tây ngắm, phát hiện nhà kho, hiệu thuốc, cửa hàng phục sức [1], cửa hàng vũ khí và các thiết bị cơ bản gì gì đó rất nhiều, nhưng làm cho người ta 囧 là, cư nhiên ngay cả thanh lâu, phường bạc cũng có. Miên Miên rất ngạc nhiên về tình hình kinh doanh được đưa vào hoạt động trong này, thế nhưng có mấy NPC tấn công đứng ngay ở cửa thành, chỉ có thể nhìn đến câu “Vị đại hiệp này cầu xin ngài cứu tỷ tỷ của ta đi”. Chẳng biết nói gì.
Khi Miên Miên còn đang rầu rĩ không biết phải nói gì, phát hiện phía trái màn hình hiện ra một phong thư, Miên Miên nhấp vào xem, là một phong thư hoan nghênh của thành chủ. Đầu tiên là không tránh khỏi khuôn sáo cũ khen ngợi Miên Miên tuấn tú lịch sự, cốt cách tinh kì, về sau nhất định là rồng trong đám người, xong xuôi thì là không thể ngoại lệ nói bừa cái lấy cớ để cho Miên Miên đi Đông Giao săn mười con chuột lửa cấp thấp, cứu vớt sinh linh, vân vân.
Miên Miên nhìn ra xa, nhìn đám mây xa phía chân trời. Vừa rồi cô đi dạo lâu như vậy, cũng không phát hiện mình đã đi đến một địa phương hoang vu…… Nhưng Miên Miên cam chịu, lộ si [2] nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, sử dụng phương pháp ngu ngốc – dò đường của người mù chậm rãi tìm kiếm mục đích.
Lại không biết qua bao lâu, Miên Miên tuyệt vọng phát hiện mình vẫn vòng quanh trong thành như cũ, Đông Giao liền như Siberia xa xôi, thần bí mà sâu xa.
Miên Miên đứng bên phiến đá gần hồ Thanh Quyên, góc nhìn chuyển đổi, bỗng nhiên một hình ảnh chói mắt vừa đỏ vừa đen vọt lên trên màn hình trò chơi, Miên Miên liếc nhìn chăm chú, đó là một người chơi nam, tóc đỏ như lửa, quần áo đen như mực, vì vậy hình thành cảm giác đối lập rõ ràng giữa màu sắc và tồn tại. Phục sức được chế tạo khéo léo, pháp bảo trên người, cùng với khí thế toàn thân tản ra, dùng đầu ngón chân nhìn cũng nhìn ra được đây là một người chơi cấp cao.
Lúc này, hai mắt anh ta đang nhắm nghiền, nghỉ ngơi lấy lại sức, toàn thân cao thấp được bao phủ dưới một tầng ánh sáng màu đỏ nhu hòa.
Miên Miên đọc thầm ID của anh ta: Thượng Quan Ám Ảnh. Cô nghiêng mặt suy tư, rồi tiến lên, dùng cách nói chuyện phiếm phổ thông: “Hi, huynh khỏe không? Ta là lần đầu tiên chơi trò chơi này”
Tĩnh lặng một hồi, thấy anh ta không đáp lại, Miên Miên tiếp tục nói: “Huynh có biết Đông Giao ở đâu không?”
Vẫn không đáp lại.
Đang treo máy sao? Miên Miên tò mò quan sát ba con Liệt diễm hỏa điểu không ngừng bay lượn bên người kia, ưm, hình mẫu này cũng không tồi…
Thử kích lên đồ vật của anh ta, woa, lại có thể bắn ra một loạt menu, Miên Miên tiếp tục phát huy thiên tính tò mò kích kích tổ đội, hử? Không phản ứng. Lại kích kích giao dịch, vẫn không phản ứng.
Game quả nhiên rất khó để hiểu biết.
“Không muốn chết thì mau lăn đi”
Ngay lúc Miên Miên buông tha cho cử chỉ thăm dò, một giọng nam lãnh liệt chanh chua truyền vào bên tai —— Tuy rằng hai mắt vẫn đang nhắm, nhưng người chơi tên Thượng Quan Ám Ảnh tóc đỏ, quần áo đen trước mắt này cuối cùng cũng mở tôn khẩu [3]. Chẳng qua, câu đầu tiên nói liền cho thấy đây cũng không phải hạng người thiện lương, những người nhàn hạ đang chờ tốt nhất nên mau mau mà lảng tránh.
Miên Miên ngây ngốc một lát, lập tức không khỏi có chút ảo não: Cái gì chứ, tưởng rằng mình cấp bậc cao một chút, trang bị JP [4] một chút, là có thể không coi ai ra gì, không ai bì nổi sao? Ai mà không từ cấp một đi lên chứ? Có tin cô bảo đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật sửa số liệu của anh ta không! Hừ, anh ta bảo cô đi cô phải đi sao, cho rằng cô tên là Nguyễn Miên Miên là dễ bắt nạt sao!
…… Miên Miên rất không có chí khí yên lặng bỏ đi.
Lại không biết đi bao lâu, thời điểm yên lặng xuất hiện ở phiến đá, phát hiện ở giữa đứng sừng sững một thân ảnh đỏ như lửa. Ánh sáng màu đỏ nhu hòa dịu dàng trên người ban đầu lúc này biến thành tràn đầy sát khí, Thượng Quan Ám Ảnh dùng một ánh mắt hẹp dài, sắc bén khóa trụ Miên Miên, môi mỏng lạnh lùng nói ra hai chữ: “Bốn lần”
Đối mặt với khí thế này, Miên Miên theo bản năng lui từng bước. Cô biết rõ tu vi của hai người chênh lệch.
____________
Chú thích:
Phục sức [1]: Trang sức và quần áo.
Lộ si [2]: Người không nhớ được đường đi, phương hướng.
Tôn khẩu [3]: Miệng vàng, đáng kính trọng.
JP [4]: Một từ viết tắt từ pinyin - 精品 – Jīng Pǐn: Tinh phẩm