Tiệm Ăn Từ Ký [Mỹ Thực]

Chương 41: Bánh quế hoa và trà ủ lanh - 5

Ông cụ Uông cũng không sợ bị vạch trần.

Khoé miệng Từ Tiểu Khê khẽ nhếch lên một vòng cung vui vẻ, “Cháu còn pha cả trà ủ lạnh nữa ạ, ví dụ như bây giờ ông có thể vừa nhâm nhi trà vừa đánh cờ.”

Ông cụ Uông vô cùng hài lòng mà gật gù: “Ông rất thích cách nói chuyện của Tiểu Từ.” Nói xong ông nhận lấy túi đồ rồi đi vào phòng khách.

Từ Tiểu Khê lúc này mới nhận ra ở đây còn có thêm một người nữa.

Bà cụ Triệu lôi kéo Từ Tiểu Khê lại giới thiệu, “Đây là bạn học của ông Uông thời còn trẻ, hiện tại cũng đã về hưu, hai người bọn họ đều là tay chơi cờ dở nhưng lại rất thích đánh cờ, con cứ gọi ông ấy là ông Thẩm là được.”

“Chào ông Thẩm ạ.”

Từ Tiểu Khê lễ phép chào ông cụ trước mặt.

Trên đầu ông cụ Thẩm có tóc đen tóc trắng đan xen, khuôn mặt chữ điền vuông vức tiêu chuẩn, đeo một cặp kính mắt, thoạt nhìn cả người ông toát lên một vẻ trông rất nho nhã và hiền hòa.

Bà cụ Triệu và Từ Tiểu Khê muốn vào bếp ướp trứng vịt muối.

Ông cụ Uông ngồi xuống bắt đầu mở túi ra, “Ông cũng nếm thử xem, tay nghề của Tiểu Từ không phải người bình thường có thể so sánh được đâu, thậm chí tôi thấy con bé nấu ăn còn giỏi hơn cả những đầu bếp lớn ngoài kia nữa kìa.” Nói xong, ông liền ngẩng đầu nhìn về phía người bạn học của mình, “Tôi biết ông đã ăn qua không ít đồ ăn ngon, kiến thức cũng rộng rãi phong phú, nhưng tôi cam đoan chỉ cần ông ăn đồ ăn con bé nấu một lần thì tuyệt đối sẽ nhớ kỹ hương vị, mãi mãi không quên.”

Ông cụ Thẩm từng làm đến một chức vụ nào đó trong tỉnh, làm việc chăm chỉ vất vả nửa đời người, về hưu hưởng thụ tuổi già cũng đã nhiều năm, những năm trước ông quả thực là một người thanh liêm chính trực, đã làm rất nhiều chuyện tốt có ích cho nhân dân, rất nhiều người trong huyện đến bây giờ vẫn rất kính trọng ông.

Hiện tại người trong nhà ông cũng không có ai tiếp tục làm công chức, con trai lớn hiện đang kinh doanh buôn bán, còn đứa con gái út ra nước ngoài du học, sau khi về nước thì đang dạy học tại một trường đại học.

“Tôi nghe ông nhắc tới cô bé này không biết bao nhiêu lần rồi nữa.”

Ông cụ Uông mở nắp hộp ra, nhìn thấy bên trong có tám miếng bánh quế hoa vuông vắn, mùi hương của hoa quế thơm ngát xông thẳng vào mũi, trên những miếng bánh quế hoa này còn có những đường nét tự tay điêu khắc, nhìn vô cùng tinh xảo, trông còn đẹp mắt hơn cả của những cửa hàng nổi tiếng ngoài kia.

Ông cụ Thẩm cũng thoáng kinh ngạc, “Thơm quá đi!”

Ông cụ Uông lấy một miengyra đưa cho ông cụ Thẩm: “Ông nếm thử đi.”

Ông cụ Thẩm vừa cắn một miếng thì trong miệng liền tràn ngập hương thơm, vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại, không khoa trương mà nói thì đây chính là món bánh quế hoa đích thực và ngon nhất mà ông từng được ăn. Năm xưa ông từng đến thủ đô và ghé thăm một đầu bếp chuyên làm điểm tâm tại một thương hiệu lâu đời, nhưng món bánh người đó làm cũng không thể sánh bằng của cô làm hôm nay, đây mới là món bánh quế hoa chân chính.

“Rất ngon.”

Ông cụ Uông nghe được hai chữ này liền biết ngay mình đoán không sai, lại mở thêm bình trà ủ lạnh, rót cho hai người bọn họ mỗi người một cốc.

“Ông thích uống trà, vậy nếm thử cái này xem thế nào.”

Lúc này trong lòng ông cụ Thẩm ngập tràn chờ mong, uống thử một ngụm, lại uống thêm vài ngụm nữa, “Trà ủ lạnh so với trà nóng sẽ giảm đi vị đắng của lá trà, nhưng đến cuối cùng vị đắng cũng sẽ hồi trở lại. Cho dù lá trà dùng không phải loại trà tốt nhất, nhưng tay nghề quả thực là tay nghề tốt nhất, thời gian rửa trà cũng được khống chế rất chính xác.” Sau khi nói xong ông đã có một quyết định.

“Ngày kia tuy tôi không tổ chức tiệc sinh nhật nhưng vẫn sẽ có một số người thân và bạn bè tới thăm, tôi muốn mời vị đầu bếp nổi tiếng này đến nhà tôi nấu một bữa, ông cảm thấy thế có được không? Giá cả không thành vấn đề.”