Lão Hàn khoát tay, "Không cần lo lắng, ông biết có một chỗ chuyển phát nhanh, giá cũng đắt, cứ thuê họ vận chuyển cho. Hình như tên là Phong gì gì đó thì phải.”
Từ Tiểu Khê chuẩn bị một phần bánh quế hoa và trà ủ lạnh rồi gói thành một bộ, một suất như thế này để giá năm mươi đồng.
Sáng nay vào lúc nghỉ giữa giờ, Từ Trì lấy hộp cơm ra, nhìn cơm nắm dì nhỏ làm cho mình rồi lại nhìn sang những bạn học xung quanh, hết cầm lên rồi lại đặt xuống, cậu không thể chủ động đi giao lưu kết bạn với người khác được, việc này đối với cậu mà nói thật sự vô cùng khó khăn.
Cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh lần trước bước đến bên cạnh Từ Trì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay cậu, “Từ Trì ơi, cậu mang cái gì trông ngon vậy?”
Từ Trì quay đầu lại nhìn cậu ta, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cậu ta đang rất muốn ăn, nhưng dù cậu cố nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi tên cậu ta, bèn bưng hộp cơm của mình lên đưa tới trước mặt cậu ta.
“Cậu muốn ăn không?”
Bạn học nhỏ trừng mắt, đôi mắt của cậu ta đặc biệt lớn, khi nhìn thấy những miếng cơm nắm đặt trước mặt thì chúng đột nhiên sáng bừng lên, dùng sức gật đầu.
“Có có, tớ muốn ăn, cảm ơn Từ Trì nha, cậu thật tốt.” Hai tay cậu ta lập tức cầm luôn hai miếng.
Từ Tiểu Khê cắt từng miếng cơm nắm đều không lớn lắm.
Từ Trì nhìn cậu ta cắn một ngụm lại một ngụm, thoáng nhíu mày, tên của cậu ta là gì nhỉ?
“Cậu đang nghĩ đến tên của tớ sao? Tớ họ Trần, tên đầy đủ là Trần Nhĩ Đông. Cơm nắm ăn ngon quá đi mất, dì cậu lớn lên xinh đẹp mà nấu cơm ăn cũng rất ngon nữa.” Trần Nhĩ Đông chỉ cần hai ngụm liền ăn xong hai miếng cơm nắm, lúc nói chuyện còn phồng má nhai cơm nên nghe không được rõ cho lắm.
“Chào cậu, không phải tớ cố ý không nhớ tên cậu đâu.” Từ Trì đột nhiên nhớ tới sáng nay lúc thầy giáo trả bài kiểm tra toán hình như có nhắc đến người đứng cuối lớp là cậu ta, chẳng trách cái tên này lại nghe quen tai đến thế.
Trần Nhĩ Đông vẫn còn nhìn cơm nắm trong hộp cơm của Từ Trì.
Từ Trì đưa cả hộp cơm cho cậu ta, “Cậu có thể đem chia cho mọi người giúp tớ được không? Dì tớ bảo tớ mang tới lớp chia cho các bạn nhưng tớ không quen biết mọi người cho lắm.”
Trần Nhĩ Đông lập tức vui vẻ gật đầu, “Đương nhiên là được rồi.” Nói xong cậu ta liền vui vẻ quay sang vẫy tay gọi mọi người lại chỗ mình lấy đồ ăn, hộp cơm tuy rằng đầy ắp nhưng rốt cuộc cũng không có bao nhiêu, “Đây là đồ ăn Từ Trì muốn chia cho mọi người, là do dì của Từ Trì làm đấy.”
“Oa, dì Từ Trì làm đồ ăn ngon thật đấy, còn ngon hơn của mẹ tớ làm nữa.”
“Cũng ngon hơn cả bà nội tớ làm nữa.”
“Ngon hơn cả bố tớ làm nữa.”
Từ Trì nghe được những lời khen này cảm thấy thực sự rất vui.
“Cảm ơn mọi người.” Cậu nói lời cảm ơn với mọi người.
Trần Nhĩ Đông chia cơm nắm cho mọi người xong lại bước đến bên cạnh Từ Trì, “Dì cậu có mở nhà hàng đúng không? Vậy chúng tớ có thể đến quán dì cậu ăn cơm được không? Yên tâm, chúng tớ sẽ trả tiền đầy đủ.”
Từ Trì nhận lấy hộp cơm của mình, khẽ gật đầu, “Rất hoan nghênh mọi người ghé quán.”
Trần Nhĩ Đông rất vui vẻ, “Vậy nếu thứ bảy tuần này ba mẹ tớ không được nghỉ làm thì tớ sẽ đến quán dì cậu ăn cơm.”
Ba mẹ của Trần Nhĩ Đông đều là bác sĩ của bệnh viện nhân dân huyện, bình thường đều bận tối mày tối mặt, đến cả ngày thứ bảy cũng rất ít khi có thời gian rảnh dành cho cậu ta.
Trương Cao Nhất ở huyện Giang.
Thầy Lưu cơm nước xong xuôi, đang ngồi chấm bài kiểm tra thì nhóm bốn người thầy Cao cũng trở lại.
Thầy Cao vừa về đã gửi tin nhắn trong nhóm.
Thầy Cao: Quán ăn Từ gia ngày mai sẽ mở bán món mới, chính là bánh quế hoa và trà ủ lạnh, chúng tôi luôn ngồi trong quán ăn đã ngửi thấy mùi rồi, thật sự rất thơm.