Tiệm Ăn Từ Ký [Mỹ Thực]

Chương 31: Mợ hai

Từ Tiểu Khê đang kiếm tiền, căn bản cô có thể kiếm lời được gần một nửa, chủ yếu do cô không cần trả tiền thuê nhà vì nhà là của cô, điểm này khá tốt, nếu có thể duy trì mức độ ổn định như bây giờ, có lẽ cô có thể sống một cuộc sống ổn định, sau đó có thể tiết kiệm tiền, chủ yếu là cô cũng muốn cải thiện cuộc sống của mình, sửa lại nhà cũ, nơi nào cũng cần tiền.

Mới mười một giờ hơn giáo viên của Cao Nhất Huyện Giang trong văn phòng làm việc đã bắt đầu gọi đồ ăn ngoài.

Thầy Cao bấm vào trước.

“Quán ăn này nghỉ rồi, đang buổi trưa mà bà chủ không nấu ăn kiếm tiền, nghỉ ngơi à?”

Thầy Lưu như đã đoán trước được, xem ra hôm qua cũng bán hết rồi nghỉ, vậy sau này phải đặt sớm hơn.

Các giáo viên khác không vui lắm vì đồ ăn buổi sáng, vì vậy đã đợi rất lâu đến trưa, nhưng kết quả trống rỗng, vì vậy lại phải tìm kiếm đồ ăn mang đi ở bên ngoài.

Buổi trưa Từ Tiểu Khê về nhà nấu ăn rồi ngủ một giấc, ba giờ chiều mới ra ngoài, đi đến chợ thủy sản trước, cô định mỗi ngày mua ba con cá trắm cỏ.

Anh trai mập mạp họ Đường, tên là Đường Sơn, là người huyện bên cạnh, vợ họ Chu, tên là Chu Ngân, có một cô con gái tên là Đường Đường mới hơn bốn tuổi đang học mẫu giáo, hai người họ đến đây được một tháng cũng chưa quen lắm.

Ngày hôm sau Từ Tiểu Khê không tiếp tục mở cửa, cô chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, còn đưa Từ Hoài và Từ Trì trở về quê.

Nơi này gọi là thôn Từ Gia, người trong thôn này đều cùng một họ, mọi người đều là người thân thất quải bát nhiễu*, kiến trúc trong thôn vẫn rất đẹp, có hồ còn có một con sông nhỏ chảy qua thôn, rất nhiều người già thích câu cá bên dòng sông này.

*Mô tả đường gập ghềnh, quanh co, nhiều ngã rẽ và đường vòng. Diễn tả những điều không hề đơn giản và thường cần phải đổi hướng hoặc đi đường vòng. Tóm lại thất quải bát nhiễu không chỉ mô tả điều kiện thực tế của con đường mà còn mô tả hành vi của con người.

Mỗi hộ gia đình trong thôn đều có một ngôi nhà nhỏ nhiều tầng, trang trí cũng rất đẹp, nhiều ngôi nhà trông giống như biệt thự nhỏ.

Ông bà của Từ Tiểu Khê là người nông thôn, cha mẹ Từ Tiểu Khê nắm bắt cơ hội cải cách và mở cửa đầu tiên, tiến hành bán lẻ bán buôn, kiếm được hũ vàng đầu tiên, mua hai ngôi nhà trong huyện, một là ngôi nhà hiện tại, còn một cái khác là ngôi nhà mới mua sau, lúc trước nguyên chủ đã bán đi mất.

Nhưng thực ra nhà họ Từ vẫn có một ngôi nhà và năm mẫu đất ở quê.

Từ Tiểu Khê dẫn hai đứa nhỏ đi thờ cúng trước, sau đó trở về nhà ở quê của mình, là một ngôi nhà cũ, được xây bằng gạch không nung, sân là một con đường bùn, cửa là một cánh cửa gỗ.

Từ Hoài bước lên phía trước tìm chìa khóa bị giấu đi rồi mở cửa, trước đây dì nhỏ không quay lại, cậu hay về thăm ông bà ngoại.

Trong sân cũng không có nhiều cỏ dại.

“Dì nhỏ, lần trước con về đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.”

Từ Tiểu Khê nhìn xung quanh một vòng, hôm nay cô mua hạt giống rau, định trồng một ít trong sân, đi xe điện từ huyện chỉ mất mười phút.

Trong sân vẫn còn một cái giếng cũ để bơm nước, lấy cái cào cào hết cỏ dại sang một bên, sau đó cày đất rồi rắc hạt giống vào đó, tưới nước giếng vào.

Ba người làm trong sân một lúc.

Có người nhìn về phía nhà họ Từ.

“Ơ, Từ Hoài, con về rồi à? Đây là?” Một người chị dâu trẻ đứng ở cửa nhìn ngó.

Từ Hoài vâng một tiếng: “Mợ hai, đây là dì nhỏ của con.”

Người Từ Hoài gọi mợ hai tên là Lý Linh Linh.

Từ Tiểu Khê cũng nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, là cháu dâu của anh trai ông nội cùng dòng họ, cũng là người ncùng thế hệ với cô, nên gọi là chị dâu.

“Chị dâu hai, em là Tiểu Khê.”

Lý Linh Linh đột nhiên tỉnh ngộ ra, nhiệt tình bước vào, trên mặt nở nụ cười háo hức: “Tiểu Khê trở về rồi? Thật tốt, aida, đã nhiều năm không gặp lại, em về bao lâu? Khi nào thì đi?”