“Không phải chuyện của cậu.” Cậu không muốn nói chuyện với cậu ta.
Tống Đức Dương ghét nhất đức tính này của Từ Trì, từ nhỏ đến lớn, học trong cùng một lớp, thầy cô và bạn học đều thích Từ Trì. Gia đình cậu ta có tiền, cha mẹ cậu ta đã mở quán ăn lớn nhất huyện, mỗi ngày đều có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, cậu ta đã từng đến Đế Đô, còn đã được đi du lịch nước ngoài, nhưng các bạn học đều không thích chơi với cậu ta.
“Tớ nghe nói dì nhỏ của cậu đã trở lại rồi, đây là thứ rác rưởi mà dì nhỏ cậu làm cho cậu à.”
Từ Trì mới quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Có tin là tớ sẽ đánh cậu như lần trước không?”
Lần trước bọn họ chặn cậu ở con hẻm bên ngoài trường học, một mình Từ Trì đánh bọn họ mấy cái, còn không bị thương, nghĩ đến đây Tống Đức Dương rất tức giận, vươn tay hất đổ hộp cơm của Từ Trí xuống mặt đất.
Theo bản năng, Từ Trì cúi xuống nhặt hộp cơm trên mặt đất, những viên cơm nắm bắt đầu rơi ra, từng viên một.
Từ Trì siết tay thành nắm đấm.
Thật ra các bạn học khác cũng luôn bị Tống Đức Dương bắt nạt, trong lớp không ai dám trêu ghẹo với cậu ta, mặc dù cũng không tiếp xúc gì với Từ Trì, nhưng cậu bình thường rất lịch sự, vì vậy liền giúp cậu nhặt đồ trên mặt đất.
Có bạn học chạy đến văn phòng và nói với giáo viên.
Từ Tiểu Khê đang nấu mì trong quán, hôm nay vừa mới mở cửa, có mấy ông bà ngày hôm qua, cũng có những vị khách mới đến đã xếp hàng ở cửa quán ăn nhỏ.
Nhiều đến nỗi những người hàng xóm sống trong con ngõ này đều đến xem náo nhiệt.
"Đây không phải chỉ là một quán ăn nhỏ sao, tôi nghe nói bán mì nữa? Có chuyện gì vậy?” Một người phụ nữ với mái tóc xoăn đẩy một chiếc xe nôi em bé, trò chuyện với người bên cạnh.
“Ai mà biết, hay là chúng ta cứ xếp hàng thử xem nó có ngon thật không?” Bà nói rồi đi tới tự động xếp hàng, bà thật sự muốn nhìn thấy sự náo nhiệt này.
Sáng nay ba Triệu không đi làm lại bị ba ruột gọi điện tới, ông lái xe điện tới địa chỉ mà ba nói, nhưng trước mặt ông đã xếp thành một đội ngũ dài, mặt bà chủ bên trong cũng không nhìn thấy.
“Hôm nay đã bán hết rồi, mỗi ngày chỉ có bốn mươi bát.”
Ba Triệu sau khi nghe câu nói ấy liền mất hứng bỏ đi, sau đó ông ấy đã lấy điện thoại gọi cho ba mình.
Những người không xếp hàng đến ở phía sau thở dài, còn không thì chia sẻ cho mấy người bạn già một phần, dù sao thì mọi người đều có thể nếm thử.
Từ Tiểu Khê định sau này sẽ chuẩn bị bốn mươi bát, nếu không sẽ làm không kịp, ngoài ra cô cũng sẽ chuẩn bị một số món ăn mới, tất cả đều có số lượng giới hạn, để mọi người có thể ăn nhiều món hơn, bản thân cũng không mệt mỏi.
Buổi sáng ông Vương và bà Trịnh nấu cho con trai và con dâu một bữa cơm đơn giản, sau đó đưa cháu gái mặc gọn gàng của họ ra ngoài.
Con trai và con dâu ngơ ngác nhìn nhau, không biết bọn họ bị làm sao rồi?
“Ba, mẹ ăn cơm xong rồi hẵng ra ngoài.”
Ông Vương đứng ở cửa thay giày, xua tay: "Ai muốn ăn ở nhà chứ... Các con cứ ăn đi.” Ông nói xong liền ho hai tiếng, suýt nữa thì lỡ miệng.
Từ Tiểu Khê vừa nấu xong bát mì cuối cùng thì nhận được cuộc gọi.
“Dì nhỏ Từ Trì, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Từ Trì, Vương Mẫn, làm phiền cô đến trường một chút, em ấy đánh nhau với bạn học.”
Từ Tiểu Khê cau mày, cởi tạp dề ra, Tiểu Trì nhà cô nghe lời như vậy, làm sao có thể đánh nhau?
“Ông bà, mọi người ăn xong cứ để bát ở đấy. Đứa trẻ nhà cháu ở trường có chút việc, phải nhanh chóng đến một chuyến.”
Chỉ có mười người ngồi trong quán, nhiều người khác có thể bê bát ngồi xổm bên ngoài để ăn, còn có một số người mang đi.
Nghe vậy ông Vương xua tay đứng dậy.
“Tiểu Từ à, cháu cứ yên tâm đi đi, ông giúp cháu trông quán, đảm bảo không có chuyện gì đâu.”