Tiệm Ăn Từ Ký [Mỹ Thực]

Chương 19: Canh xương sườn - 2

Từ Tiểu Khê liếc nhìn món canh xương sườn hầm bên cạnh, "Mười phút, con làm xong bài tập rồi?”

Từ Trì vâng một tiếng.

Từ Tiểu Khê lấy một cái bánh nướng đã chín rồi đặt lên thớt rồi cắt, vụn bánh rất giòn.

“Con ăn cái bánh này lót bụng trước đi, canh phải đợi một lúc nữa.”

Từ Trì giơ cánh tay lên nhận lấy.

Từ Tiểu Khê liếc qua khuỷu tay cậu: “Sao trên cánh tay con lại tím một khoảng như thế?”

Biểu cảm trên mặt Từ Trì không thay đổi: “Hôm nay trên đường không cẩn va vào tường.”

Từ Tiểu Khê cũng không nghi ngờ gì nhiều, cô bảo cậu đi sang một bên: “Sáng mai dì sẽ dậy làm cơm nắm mơ chua cho hai đứa.”

Từ Trì nghe xong ánh mắt trong chớp mắt liền sáng, cậu rất thích ăn món dì nhỏ nấu, hơn nữa dì rất tốt với cậu, mấy hôm nay cậu không còn mơ thấy cảnh mình bị người khác đánh lúc nhỏ nữa, cậu cũng không còn bị giật mình tỉnh giấc.

Từ Tiểu Khê thấy trên mặt Từ Trì không có biểu cảm, vươn tay xoa loạn đầu cậu một hồi, đứa trẻ này chỗ nào cũng ổn, chỉ là bình thường trên mặt không có biểu cảm gì, cho nên cô không nhìn ra tâm trạng cậu như thế nào?

Canh xương sườn cà rốt trong nồi đất sôi sùng sục, Từ Tiểu Khê chỉ cho gia vị muối , vị ngọt của cà rốt và mùi thơm của sườn heo, sau đó múc một bát lớn cho nhà bà Triệu trước.

Cô và Từ Trì mỗi người uống một bát nhỏ, phần canh trong nồi để dành cho Từ Hoài.

“Con ở nhà ăn cơm nhé, dì mang sang hàng xóm một tí.”

Từ Trì ồ một tiếng, nhìn Từ Hiểu Khê bê canh, đi tới mở cửa.

Cửa nhà bà Triệu không đóng, lộ ra một khe hở.

“Bà, bà có ở nhà không? Cháu mang canh sang rồi.”

Không ngờ người nhanh chóng đáp lời lại là ông cụ Uông.

“Đến đây, đến đây.”

Ông Uông mở cửa nhìn thấy Từ Tiểu Khê, sau đó ánh mắt rơi vào bát canh trong tay Từ Tiểu Khê, nụ cười trên mặt dần dần tươi hơn.

“Bà cụ nói cháu sẽ mang canh đến, ông còn tưởng bà ấy trêu ông.” Nói rồi liền nhận lấy.

Từ Tiểu Khê đi vào trong, cô vừa cười vừa đáp lời ông: “sao có thể như thế được, hai ông bà đã giúp đỡ cháu rất nhiều, nếu không cháu không thể mở quán suôn sẻ như bây giờ.”

Ông Uông đặt bát canh xương sườn lên bàn ăn: “Nghe nói đồ ăn cháu chuẩn bị hôm nay đều bán hết rồi, thật tốt quá, là khởi đầu tốt.”

Bà Triệu từ trong phòng bếp xách một túi dưa bở ra: “Đây là trứng thiên nga, cháu cầm về ăn đi, cháu trai bà không phải đến thăm ông bà, nó được trồng ở nhà, nhưng rất ngọt.”

Từ Tiểu Khê nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay, cô biết quả dưa này, bởi vì hình dạng tròn, vỏ ngoài màu trắng nên mọi người đều gọi là trứng thiên nga, bên trong rất ngọt.

“Cảm ơn bà.”

Bà Triệu biết cô đang eo hẹp, bây giờ một gia đình nuôi một đứa trẻ đã rất khó, huống chi là một mình cô.

“Không cần khách sáo, bà vừa ngửi thấy mùi thơm canh hầm của nhà cháu.”

“Hôm khác, cháu sẽ đến nhà làm cho bà món mì cán thịt bò bằng tay.” Từ Tiểu Khê ngẫm nghĩ một lúc, cô tính mỗi tuần sẽ nghỉ một ngày, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ nghỉ ngày nào.

Nói chuyện xong ở đây, Từ Tiểu Khê về nhà.

Từ Trì bưng bát canh xương sườn uống hết một nửa và ăn hai cái bánh nướng.

Canh xương sườn thanh đạm nhưng lại không ngấy, ăn kèm với bánh nướng, miệng đầy hương thơm, Từ Trì ăn no lắm rồi.

Tám giờ rưỡi tối Triệu Minh Trục về nhà sau buổi tối tự học, khi chia tay Từ Hoài ở cổng trường, cậu nhóc còn dặn đi dặn lại với cậu về chuyện đi ăn ngày mai.

Trước kia Từ Hoài không nghĩ tới cậu nhóc lại thích ăn đến vậy.

Ba Triệu làm việc ở cục giao thông vận tải, mẹ Triệu là giáo viên Nhị Trung ở huyện Giang, cả hai đều thuộc biên chế, tuy rằng trong nhà không giàu có, nhưng cuộc sống ở một thị trấn nhỏ này cũng suôn sẻ, cả hai đã nghỉ hưu và đều có lương hưu, nhà cửa đầy đủ, xe cũng vậy, ngày thường cũng không có chi tiêu nhiều, ngoại trừ đứa con trai khó dạy, hai vợ chồng căn bản không có gì khó khăn.