Tiệm Ăn Từ Ký [Mỹ Thực]

Chương 12: Mì thịt bò - 1

“Cho một bát đi.”

Từ Tiểu Khê gật đầu, canh trên bếp lúc nào cũng nóng, để lửa lớn, cô dùng tay lấy lượng mì vừa đủ một người ăn.

Triệu Minh Trục lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nói chuyện với bạn cùng lớp Trương Huyền.

Trương Huyền: [Cậu đâu rồi? Không học tiết tự học sáng nay à? Cậu đang làm gì vậy?]

Triệu Minh Trục: [Tớ đang ăn mì. Dù sao cũng trễ rồi, không đến muộn tiết đầu là được. Cậu đừng quản nhiều.]

Trương Huyền: [Cậu thì hay rồi.]

Triệu Minh Trục sờ sờ mũi, mùi hương này nồng nàn hơn trước, cậu nhóc không kìm nén được quay đầu nhìn lại.

Từ Tiểu Khê thấy nồi đã sôi, trực tiếp dùng nước canh thịt bò nguyên chất để nấu chín sợi mì.

“Có ăn hành lá và rau thơm không?”

Triệu Minh Trục gật đầu: “Có.”

Từ Tiểu Khê mua bát sứ trắng lớn giống nhau, để khi bê không quá nóng, một bát mì thịt bò có giá mười lăm tệ, cho thêm bốn miếng thịt bò lên, hành lá bỏ phần đầu trắng.

“Mì của em.”

Từ Tiểu Khê bưng bát đặt trước mặt cậu nhóc.

Triệu Minh Trục lễ phép cảm ơn, sau đó cậu nhóc cầm đôi đũa bên cạnh lên, cảm thấy đồ ăn không quá nóng liền gắp một miếng lớn. Sau khi ăn một miếng, cảm thấy sợi mì này sao có thể dai như vậy, mà còn mang một loại mùi thơm, chính là mùi hương bản thân vừa ngửi thấy, mát lạnh không nhiều dầu mỡ, ăn thêm vài đũa, ăn mấy miếng không bao lâu liền hết, sau đó bê bát bắt đầu uống canh, canh rất đậm đà và có mùi thơm.

Từ Tiểu Khê thấy cậu nhóc ăn nhanh như vậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô nghĩ đến Từ Hoài. Không lẽ các học sinh trung học bây giờ đều ăn uống nhanh như vậy sao, điều này này hoàn toàn không tốt cho cơ thể.

Triệu Minh Trục đứng dậy đi tới.

Từ Tiểu Khê vẫn đang làm mì, hôm nay cô không chuẩn bị quá nhiều bột mì, khoảng ba mươi bát, cô không chắc có thể bán hết không.

“Quét mã bên đây là được.”

Triệu Minh Trục nhanh nhẹn quét mã. Sau đó cậu nhóc cúi đầu nhìn cô chủ đang làm việc, do dự một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Chị gái, em muốn hỏi, buổi chiều em có thể đến ăn tiếp không? Chị làm rất ngon.”

Từ Tiểu Khê cảm thấy rất vui, lần đầu tiên bán quán đã nhận được lời khen.

“Tất nhiên là được, nhưng hôm nay chị chỉ chuẩn bị ba mươi bát, không biết hôm nay buôn bán có tốt không?”

Triệu Minh Trục gật đầu chắc nịch: “Không sao, nếu không còn thì ngày mai em sẽ quay lại, nhất định không làm chậm trễ việc buôn bán của chị.” Sau khi nói xong, cậu nhóc miễn cưỡng đi học.

Buổi tự học buổi sáng ở trường đã kết thúc, học sinh đều đến nhà ăn ăn sáng, hoặc đến một số quầy hàng nhỏ ở cổng trường để mua đồ ăn.

Triệu Minh Trục đang học lớp 8-4, hay làm trò trong lớp, có rất nhiều bạn tốt, kết quả cậu nhóc vừa vào lớp liền bị thầy Chu gọi đến văn phòng, mười phút sau mới đi ra, trở về chỗ ngồi, mở ra hai trang sách chưa kịp đọc.

Trương Huyền và các bạn học khác ra cổng trường mua bánh nướng kẹp rau và một ly cháo Bát Bảo.

“Yo, đi ăn về rồi đấy à, cậu cũng to gan thật đấy.” Một người ngồi bàn trên, một người ngồi bàn dưới.

Triệu Minh Trục rất vui vẻ khi nhắc đến chuyện này: “Để tớ nói cho cậu biết, hôm nay tớ thấy một quán hàng mới mở, mì thịt bò làm bằng tay rất ngon, hôm nào sẽ đưa cậu đi ăn.”

Trương Huyền cắt ngang: “Mì bò có gì ngon, cho dù có một tô mì đầy bò trước mắt, tớ cũng chẳng thấy đặc biệt.”

Triệu Minh Trục lười để ý tới cậu bạn mình, người không có trình độ, không muốn đi thì thôi, sau này đừng hối hận.

Từ Tiểu Khê dành một tiếng đồng hồ để làm xong mì, sau đó xếp ngay ngắn lên thớt.

Nhất Trung cách nơi này không xa, cho nên trưa nay Từ Hoài sẽ đến ăn cơm.

Từ Tiểu Khê đang suy nghĩ về việc mở dịch vụ mua mang đi, mặc dù trong huyện nhỏ không nhiều người gọi đồ ăn mang đi, nhưng cũng xem như mở thêm một con đường phụ, phòng hờ việc buôn bán không thuận lợi.