Từ Tiểu Khê ở bên này cảm ơn bà, rồi không ở lại lâu, quay về chuẩn bị tài liệu.
Bà Triệu đã mắng người trong phòng ăn: “Cái ông già này, ông ăn hết một nửa đĩa rồi, ông không cảm thấy ăn không tiêu sao? Ông có để lại cho tôi không?”
Chủ nhật Từ Tiểu Khê chuẩn bị đủ tài liệu, sau đó đi dọn dẹp cửa hàng một chút, cô trang trí đơn giản, còn thay một cái cửa, lắp một cái điều hòa trong cửa hàng, thợ ở chợ hỗ trợ vận chuyển bàn ghế sang, cũng mua thêm rất nhiều đồ mới trong nhà.
Thứ hai, Từ Tiêu Khê đưa tài liệu cho bà Triệu, bởi vì Từ Hoài đang học cấp hai, có tiết học sớm, năm giờ sáng đã ngủ dậy đi học nên cô chỉ đưa Từ Trì đi học.
Buổi trưa Từ Trì ăn ở nhà ăn của trường, năm giờ chiều tan học.
Vào thứ ba bà Triệu mang giấy phép sang, thủ tục rất suôn sẻ mà còn nhanh.
Từ Tiểu Khê ở trong cửa hàng nghiên cứu tạo thực đơn, bây giờ cô chỉ có một mình, năng lượng có hạn, cho nên cần làm một món có thể nấu nhanh, cô cố gắng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn trước.
Cô nghĩ rất lâu mới chuẩn bị làm món mì bò cán bột bằng tay, cô đã mua một cái thùng nhôm lớn dùng để đựng canh xương bò hầm, cho thêm một miếng thịt bò to vào, mì làm bằng tay bản thân tự có thể quyết định mỗi ngày cán bao nhiêu, sau đó khi bán hết sẽ không làm thêm nữa, như vậy có thể làm kịp mà còn vừa mới nấu, mọi người có thể sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Bốn rưỡi chiều, Từ Tiểu Khê đi đón Từ Trì tan học.
Mấy hôm nay Từ Trì rất ngoan, nhưng cũng có sự thay đổi rõ ràng, cậu rất thân thiết với Từ Tiểu Khê, không còn dậy sớm như trước đây nữa, lúc ngủ có cảm giác an toàn hơn.
Hai người chậm rãi đi trên lề đường, lúc này mặt trời đã lặn, gió thổi khiến cơ thể có cảm giác mát mẻ.
“Dì nhỏ, nếu dì mệt thì có thể nghỉ ngơi.” Từ Trì ngẩng đầu nhìn Từ Tiểu Khê, trong mắt đứa nhỏ tràn đầy sự quan tâm.
Từ Tiểu Khê nhéo tay cậu, kiếp trước cô sợ khiến sư phụ thất vọng còn nỗ lực hơn bây giờ gấp mười lần, thực ra như này cũng chẳng là gì cả.
“Yên tâm đi, dì biết rồi.”
Quán ăn Từ Ký mở cửa vào thứ tư, buổi tối trước hôm mở cửa cô nấu canh xương bò trước, rồi ra chợ rau chọn thêm nguyên liệu, còn thêm một ít thảo dược, nước canh được nấu rất đặc.
Từ Tiểu Khê dặn Từ Trì buổi chiều tan học thì đến thẳng quán ăn, ăn cơm xong rồi cùng về nhà.
Sáng sớm thứ tư, Từ Tiểu Khê lái chiếc xe đạp điện cũ đưa Từ Trì đi học trước rồi đến quán ăn, cô tới quán ăn dọn dẹp vệ sinh trước rồi mới bắt đầu rửa tay làm mì.
Bởi vì ngõ Ô Thạch rất gần với Nhất Trung, nên có rất nhiều cửa hàng ở đây, nhưng có rất ít quán ăn thật sự, chỉ có mấy cái xe đẩy di động.
Triệu Minh Trục học sinh lớp hai Nhất Trung Huyện Giang ngủ quên nên đi học muộn, cậu nhóc đi ra khỏi nhà trong lời răn dạy của cha mẹ, nghĩ dù sao cũng đến muộn không bằng đi ăn sáng trước, đạp xe chậm rãi lên núi đi qua ngõ Ô Thị, đi tới cửa một quán ăn nhỏ thì ngửi thấy một mùi hương.
Triệu Minh Trục để xe của mình dựa vào tường trước cửa, thực ra lúc này người trong ngõ cũng không đông, mấy ngày trước lúc tan học cậu nhóc đã nhìn thấy cửa hàng này, chỉ là không ngờ cửa hàng khai trương nhanh như vậy. Nó khá nhỏ, lại nằm ở vị trí khó nhìn thấy, nếu không ngửi được hương thơm, có lẽ cậu nhóc cũng không phát hiện ra.
Từ Tiểu Khê vừa cán sợi mì xong, cô đặt nó trên thớt, sau đó lấy một miếng khăn sạch phủ lên.
"Cho hỏi quán đã mở cửa chưa?" Lúc này, Triệu Minh Trục bước vào trong, nơi này tuy hơi nhỏ, nhưng rất sạch sẽ và sáng sủa.
Từ Tiểu Khê đeo tạp dề, ngẩng đầu nhìn ra.
“Mở cửa rồi, muốn ăn mì sao?”
Triệu Minh Trục đi đến quầy tiếp, ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn cái bảng đen treo trên tường, trên đó viết mì thịt bò cán bằng tay, chỉ có một loại mì này, cậu nhóc không khỏi thất vọng, sao lại ít món như vậy? Cậu nhóc tưởng rằng sẽ được chọn món, thôi thì đành chịu vậy.