Từ Hoài là đứa trẻ rất nghe lời, bảo làm gì thì làm đó, cũng không than mệt.
“Ngày mai con muốn ăn gì, trừ sủi cảo, để dì nấu cho các con ăn?” Từ Tiểu Khê đưa cho cậu một bình nước.
Từ Hoài nhận lấy nước, lau mồ hôi trên trán: “Dì thật sự không đi nữa sao?”
Từ Tiểu Khê có thể đồng cảm với tâm trạng của cậu: “Dì không đi, con yên tâm đi, mấy năm nay dì học được nghề ở bên ngoài, chuẩn bị về để mở quán, còn nhớ lúc ông bà ngoại con vừa xảy ra chuyện, mẹ con đã nói với dì, dì là người thân thương nhất của bà ở trên thế giới này, bây giờ dì nói với con, dì cũng là người thân thương nhất của các con trên thế giới này.”
Khóe mắt Từ Hoài đỏ hoe, sau đó nặng nề ừ một tiếng.
Từ Tiểu Khê mỉm cười vỗ vai cậu: “Vậy bây giờ có thể gọi dì một tiếng dì nhỏ được không?”
“Dì nhỏ.” Từ hôm qua đến hôm nay Từ Hoài đều không mở miệng gọi cô.
“Nhanh chóng làm việc đi, năm giờ chiều còn phải đi đón Từ Trì tan học về.
Bốn rưỡi, hai người Từ Tiểu Khê và Từ Hoài mới dọn dẹp sạch sẽ nơi này, sàn nhà được lát bằng gỗ.
Trong nhà chỉ có hai cái ghế gỗ, ngày mai đi chợ tìm thợ đóng bàn ghế, bếp gas trong phòng bếp đã được lắp, còn phải chạy đi xin giấy phép kinh doanh.
Từ Tiểu Khê nghĩ rằng có khá nhiều việc cần phải làm.
Hai người khóa cửa vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì gặp hai bà cô đang nhìn vào trong.
Bà cô nhìn thấy hai người họ đi ra ngoài bèn nở nụ cười ngượng: “Ngôi nhà này đã bị bỏ trống mấy năm nay rồi, tôi tưởng là không có chủ nhà chứ?”
Từ Tiểu Khê thấy họ dẫn cháu trai cháu gái đến đây chơi: “Mấy năm trước cháu không sống ở quê.”
Bà cô ồ lên một tiếng.
Từ Tiểu Khê không lãng phí thời gian nữa, cô đi đến cổng trường tiểu học Lục Nhất cùng Từ Hoài, hai người đứng ở cổng trường gần hai mươi phút.
Trước cổng trường có rất nhiều người, đều là phụ huynh đến đón con, trên đường đầy xe điện.
Cô Lý dẫn Từ Trì đi từ trong trường ra, nhìn thấy Từ Tiểu Khê thì lập tức vẫy tay.
“Ở đây.”
Từ Tiểu Khê nhìn thấy Từ Trì mặc quần áo đồng phục chỉnh tề, tóc ngắn, sạch sẽ lịch sự, đôi mắt của cậu rất giống mình, cô biết rằng cô Lý rất để tâm đến cậu.
“Cảm ơn cô Lý.”
Cô Lý đưa Từ Trì đến trước mặt Từ Tiểu Khê, xem như đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ: “Khách khí quá rồi.” Cô ấy không ở lại lâu mà lập tức quay lại trường, cô ấy có nhiều việc nên cũng bận.
Từ Tiểu Khê hơi cúi người xuống đối mặt với Từ Trì: “Từ Trì, xin chào, dì là dì nhỏ, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Từ Trì nhìn Từ Tiểu Khê rồi lại nhìn Từ Hoài đang đứng bên cạnh.
“Chào dì nhỏ.”
Từ Tiểu Khê xoa đỉnh đầu cậu.
“Ngoan, đi thôi.”
Từ Hoài xách lấy cặp sách của cậu.
“Đã đói chưa? Ngày mai dì đi chợ mua thịt làm sủi cảo ăn, dì nhớ con thích ăn sủi cảo nhất.” Từ Tiểu Khê nắm lấy tay cậu.
Từ Trì chỉ ừ một tiếng.
Từ tiểu học Lục Nhất về nhà phải đi qua đèn xanh đèn đỏ, hôm nay Từ Tiểu Khê đã làm rất nhiều việc nên rất mệt, cô mua ba phần bún cá ở dưới lầu mang về, còn mua thêm hai cái bánh mì kẹp thịt, cô không ăn nhiều lắm.
Từ Trì ăn cơm rất ngoan, ăn xong lập tức tự giác mở cặp sách ra làm bài tập, tư thế ngồi cũng rất ngay ngắn.
Từ Tiểu Khê không cố ý quan sát cậu, ban đầu cô cũng rất lo lắng, nhưng trên đoạn đường từ khi gặp mặt đến khi về nhà, cô cảm thấy có thể do cậu không biết sống cùng người khác, dù sao cậu đã phải vào trường nội trú từ khi còn nhỏ, sau này kiên nhẫn ở bên cạnh cậu thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Buổi tối Từ Tiểu Khê bảo hai anh em họ đi tắm rồi thay quần áo ngủ, quần áo ngủ sáng nay cô mới mua xong lập tức bỏ vào máy giặt, mùa hè quần áo khô rất nhanh.
Sáng hôm sau, hơn năm giờ sáng Từ Tiểu Khê đã thức dậy, cô nghỉ ngơi đủ rồi nên cũng không buồn ngủ, xuống lầu đi về phía nam khoảng hai trăm mét có một cửa hàng nhỏ, ưu điểm của khu phố cổ là hầu như không có nhà cao tầng, tòa nhà cao nhất cũng chỉ có sáu tầng, bên cạnh tòa nhà của cô có khoảng sân nhỏ của các gia đình khác, tiếp theo là tòa nhà hai tầng, thực ra cô rất muốn có một cái sân, cuộc đời này cô không có nhiều tâm nguyện lắm, không muốn trèo quá cao, sống sống cuộc sống bình thường, yên tĩnh, bình yên là tốt rồi.
Vì nhà cô ở gần lề đường nên không mở quán ăn này thì cũng rất lãng phí.