Lưu Mẫn Hoan cố gắng tuân thủ quy tắc nhìn nhiều làm ít, nếu bị lộ thì không còn gì chơi nữa, mà chỉ sợ đến lúc đó cũng không phải là chơi nữa. Có thể là vì ở nông thôn, mà chỗ ở cũng quá nhỏ, nên không có chuyện nam mâm trên nữ mâm dưới. Ông bà ngồi ghế trên, tổ mẫu Triệu thị khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn còn tương đối trẻ tuổi, không làm việc nhiều như tổ phụ. Bên cạnh tiểu cô Lưu Xuân Mai có một tiểu cô nương chín tuổi búi tóc, chắc là đường tỉ.
- An nhi đem cơm cho nương ngươi trước đi, Cẩn nhi ngồi cạnh phụ thân ngươi – Lão gia tử lên tiếng, xem ra ông vẫn rất xem trọng đứa cháu trai đầu tiên Lưu Hoài Cẩn.
Lưu Mẫn Hoan tự mình tìm chỗ ngồi bên cạnh Lưu Mẫn Bình nhưng nàng ta lại không thích nàng, hứ một cái tự mình trèo xuống, phụng phịu nói:
- Con đem đồ ăn cùng mẫu thân.
Hà thị thấy cảnh này khẽ vuốt đầu của Lưu Mẫn Hoan nói:
- Hoan nhi, con mau ăn đi.
Lưu Mẫn Hoan mỉm cười ngọt ngào với Hà thị, vâng dạ cầm cái bát cơm mẻ. May là có một nửa cơm khô, kiếp trước Lưu Mẫn Hoan rất ghét ăn thực phẩm làm bằng mỳ. Một người được một chén nhỏ, còn có chút rau dưa. Nàng ăn xong, tụt xuống ghế nói:
- Tổ phụ, tổ mẫu, con ăn xong rồi, con muốn đi tìm mẫu thân.
Trở lại phòng Mẫn thị, trong phòng đốt một ngọn đèn nhỏ, Mẫn thị nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve hai đứa nhỏ, nhìn cảnh này Lưu Mẫn Hoan cảm thấy vô cùng ấm áp, khe khẽ gọi:
- Mẫu thân.
Mẫn thị ngước mặt lên nhìn thấy nàng vẫy vẫy tay, nàng vội vàng chạy tới bên giường, bà khẽ vuốt gương mặt nhỏ của nàng, đột nhiên hốc mắt đỏ lên ngân ngấn lệ nói:
- Đứa trẻ số khổ, là do mẫu thân bất lực.
- Mẫu thân… - Lưu Mẫn Hoan khó hiểu, không phải rất tốt à, sao tự nhiên mẫu thân lại muốn khóc nhỉ.
Lúc này, Lưu Hán Văn và hai nhi tử Lưu Hoài Cẩn Lưu Hoài An bước vào, nhìn thấy ánh mắt Mẫn thị hồng hồng nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Thê tử, nàng sao vậy, sao lại khóc?
Vừa hỏi Mẫn thị lại tiếp tục rơi lệ nghẹn ngào nói:
- Đúng là bắt nạt người khác mà, ngay cả đứa nhỏ cũng không tha, sống thế này thì sống làm gì? Ô…ô…ở riêng đi, sướиɠ khổ ta đều chịu, ta ở cữ, đừng nói tới gà mái, ngay cả trứng gà cũng không muốn cho, bọn nhỏ thì chẳng ăn được miếng nào ra hồn.
- Ở riêng sợ rằng chúng ta không chia được bao nhiêu, mang theo năm đứa nhỏ, rất cực khổ, với lại ngươi tưởng nhà đại ca không muốn sao? Bọn họ còn muốn ở riêng hơn chúng ta, là phụ thân không đồng ý thôi. Cẩn nhi phải đến trường, An nhi cũng lớn, bây giờ lại có Du nhi và Tú nhi. Ở chung khó, ở riêng cũng khó – Lưu Hán Văn vẫn dang lo ngại, hai phu thê chỉ làm mấy mảnh ruộng thực sự không chống đỡ nổi.
Mẫn thị lại không sợ lạc quan nói:
- Tốt xấu gì khi ở riêng vẫn có chút tiền, một năm tiêu pha cũng không bao nhiêu, còn cứ ở chung như thế này thì một cắc ta cũng không được thấy, còn suốt ngày trách mắng, không phải ghét chúng ta sinh nhiều con à? Mà không ở riêng, chỉ với hai gian phòng này, đứa nhỏ càng lúc càng lớn, ở đâu? Ta muốn để dành tiền mua một căn nhà.
- Ha ha, chí hướng không nhỏ, Cẩn nhi, con là người đọc sách hiểu lý lẽ, con nói xem ở riêng hay ở chung? – Lưu Hán Văn rất dân chủ hỏi nhi tử.
Lưu Hoài Cẩn nhìn nhìn phụ thân lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của muội muội, sau một trận bệnh gấp hóp cả, hít sâu một hơi mở miệng đáp lại:
- Phụ thân, con cũng cảm thấy nên phân nhà ra, con sẽ ở nhà chăm sóc đệ đệ muội muội, tan học con sẽ về nhà thì cũng có thể làm chút việc nhà nông.
- Còn con nữa, con sẽ nhóm lửa, sẽ nhặt củi, còn có thể chăm sóc đệ đệ muội muội – Lưu Hoài An cũng vội vàng biểu đạt ý nghĩ của chính mình, sợ phụ thân không hỏi hắn.
Lưu Mẫn Hoan đương nhiên không yếu thế:
- Phụ thân, Hoan nhi sẽ cắt cỏ cho heo, sẽ giúp mẫu thân nuôi heo nuôi gà, còn nuôi vịt, nuôi ngỗng trắng lớn nữa.
Lưu Hán Văn cuối cùng cũng mỉm cười nói:
- Ha ha ha, Hoan nhi biết không ít à nha, sao con lại muốn nuôi gà nuôi vịt? Con muốn ăn trứng gà sao?
- Cho mẫu thân ăn, đệ đệ ăn, muội muội ăn, cả nhà cùng ăn – Lưu Mẫn Hoan giả vờ ngây thơ nói.
Ngay cả Lưu Hoài Cẩn, Hoài An cũng bị chọc cười, không khí thoải mái hơn nhiều.
Mẫn thị ôm lấy Lưu Mẫn Hoan rưng rưng lệ nghẹn ngào nói:
- Tốt, Hoan nhi rất thương mẫu thân, các con đều là con ngoan của ta, ta có các con, đời này khổ cũng chịu.
- Không khổ, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ đọc sách thật tốt, chúng ta sẽ có cuộc sống ấm no – Lưu Hoài Cẩn nghiêm túc nói, hứa hẹn với Mẫn thị cũng như đang hứa hẹn với chính bản thân mình.
Lưu Mẫn Hoan hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ tình cảm này. Gia đình nghèo hèn thì lo trăm chuyện, việc hàng đầu là phải thoát khỏi cảnh nghèo khó, làm giàu.
- Được, chuyện ở riêng, các con đừng nói lung tung bên ngoài, cha sẽ xử lý, nhớ kỹ không? Các con mau đi ngủ đi – Cuối cùng Lưu Hán Văn dặn dò.
Lưu Hoài Cẩn dẫn theo Lưu Cẩn An và Lưu Mẫn Hoan đi ra bên ngoài, nói:
- Đi thôi, Hoan nhi, đại ca đưa muội đến phòng của đại đường tỉ.
“Thì ra ta và đường tỉ ngủ cùng nhau” – Trong lòng Lưu Mẫn Hoan mặc niệm, không biết là ở một cái phòng khác, đường tỉ Lưu Mẫn Hồng đang nói chuyện với Từ thị:
- Mẫu thân, con không ngủ với nó đâu, ai biết nó đã hết bệnh chưa, lỡ lây cho con thì sao chứ? – Lưu Mẫn Hồng lắc lắc thân mình cầu xin Từ thị.
- Ta thấy nó tắm rồi, còn tắm rất sạch sẽ, hơn nữa đại phu đã nói nó hết bệnh rồi, ta thấy không có việc gì đâu – Từ thị nói.
Lưu Mẫn Hồng nghe vậy vẫn không chịu nũng nịu cầu xin:
- Ai biết thế nào được, hôm nay con ngủ với mẫu thân và đệ đệ nhé.
- Được rồi, quỷ nhỏ này. Vậy thì con nói với nó một tiếng đi, bảo nó ngủ chung với mấy ca ca của nó, đừng làm bẩn giường của chúng ta – Từ thị nghĩ nghĩ cẩn thận dặn dò.
Vì thế, Lưu Mẫn Hoan cùng Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An đến phòng của bọn họ, Lưu Hoài An đốt sáng ngọn đèn lên, trong phòng có một giá sách, xem ra là để cho Lưu Hoài Cẩn dùng, còn có một cái bàn gỗ, một cái giường, giường được dùng tấm ván gỗ đóng lại, có hai cái ghế, góc xó còn có cái thùng gỗ.
Lưu Mẫn Hoan cởϊ áσ bông quần bông bên ngoài, bên trong còn có đồ dài mỏng, chui vào ổ chăn, Lưu Mẫn Hoan cảm giác nằm lên nghe xót xót, thì ra phía dưới trải một lớp cỏ thật dày, xem ra tác dụng của lớp cỏ cũng rất lớn. Lưu Hoài Cẩn vẫn còn thắp đèn xem sách, Lưu Mẫn Hoan cảm thán đúng là chăm chỉ mà, nàng mơ mơ màng màng thϊếp đi lúc nào không biết.
Lưu Mẫn Hoan bị vây ở một địa phương kì quái, tay phải từ từ nâng lên, nhìn lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện thêm một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt Lưu Mẫn Hoan càng phức tạp, có chút luống cuống, càng nhiều hơn nữa là mờ mịt. Ở đây chẳng có gì, chỉ có một cái ao nhỏ dùng đá chất lên xây thành. Chính giữa ao có một cái măng đá xuất hiện từng giọt nước hướng vào trong ao nhỏ xuống. Ao không lớn lắm, nước bên trong cũng không nhiều. Lưu Mẫn Hoan cảm thấy rất khát, cuối cùng không thể chịu được uống một chút nước trong ao. Nước ao chảy xuống bụng, ngọt ngào mát lạnh, thấm vào ruột gan.