Người trước mắt vội vàng đồng ý:
- Được, muội đợi một chút, ta đến phòng bếp nhìn xem.
Hắn chạy vội đi một lát lập tức quay trở lại, đưa cho Lưu Mẫn Hoan nói:
- Hoan nhi, đây là đồ ăn nhị ca tìm cho muội.
Lưu Mẫn Hoan đưa tay nhận lấy, là nước cơm, còn nóng và thơm, nàng nhanh chóng uống ực xuống, không có biện pháp, vừa khát vừa đói, uống xong một chén lại hỏi:
- Còn có không?
- Có, muội chờ, ta đi lấy tiếp – Chỉ chốc lát, hắn lại đưa đến, uống hết ba chén mà thật ra chén cũng không lớn.
Bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm gọi lớn:
- Nhị đệ, đệ tới thăm muội muội sao?
- Đại ca, huynh mau tới đây, muội muội khỏe lại rồi – Người trong phòng hô lớn đáp lại.
Người bên ngoài vui mừng hấp tấp chạy vào hỏi:
- Thật sự?
Như một trận gió chạy đến bên giường, sờ nhẹ lên trán của Lưu Mẫn Hoan phát hiện nàng thật sự không còn sốt nữa, vui mừng kích động nói:
- Muội muội, muội khỏi bệnh thật rồi sao? Muội nói đại ca nghe còn nơi nào không thoải mái không?
Lưu Mẫn Hoan nhìn hắn có chút ngẫm nghĩ: “Xem ra chủ nhân thân thể này rất được yêu thương nhưng sao lại bị bỏ một mình trong căn phòng này khi còn đang bị bệnh chứ?”. Đầu óc nghi hoặc nhưng vẫn mở miệng trả lời:
- Ta chỉ còn chút mơ hồ thôi.
- Được, ta đi nói một tiếng với phụ thân, muội đợi – Để lại một câu hắn vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài.
Sau một hồi, Lưu Mẫn Hoan rốt cuộc từ trong miệng nhị ca moi được sơ sơ tình hình nhà này: ông bà có năm người con, ba nam hai nữ, ba nam đều đã thành thân, đại nữ nhi Xuân Hoa đã gả đến An Hòa cách nhà không xa, tiểu nữ nhi Xuân Mai còn nhỏ tuổi, thân thể không tốt, hàng năm đều dùng thuốc.
Đại phòng có một nữ nhi chín tuổi, lớn hơn đại ca nàng một tuổi, đại bá làm văn thư gì đó ở bến tàu, nhị ca cũng không nói rõ lắm. Mấy ngày trước đại bá mẫu mới sinh một nhi tử, nàng lại ngã bệnh sợ lây bệnh đến nhi tử quý báu khó có này của bọn họ nên vội vàng đuổi Lưu Mẫn Hoan đến phòng kho chứa đồ này. Đại bá, đại bá mẫu, người thân kiểu gì vậy chứ?
Về cha mẹ của thân thể này, cha Lưu Hán Văn cùng nương Mẫn thị, hơn nữa tối hôm qua mới sinh tiểu đệ đệ tiểu muội muội, tổng cộng có năm đứa con, Lưu Mẫn Hoan có hai ca ca, một đệ đệ và một muội muội. Đại ca Lưu Hoài Cẩn năm nay đã tám tuổi lúc này đang học vỡ lòng ở trong thôn, nhị ca Lưu Hoài An bảy tuổi, chưa vỡ lòng, Lưu Mẫn Hoan vừa tròn năm tuổi, may là trùng tên trùng họ, chắc đây cũng là nguyên nhân nàng xuyên đến, còn có một đệ đệ Lưu Hoài Du và Lưu Mẫn Tú mới ra đời.
Một gia đình lớn như vậy lại không ở riêng, Lưu Mẫn Hoan thật có chút bất khả tư nghị, mỗi ngày chắc rất náo nhiệt đây. Mỗi ngày gà bay chó sủa, trong lòng Lưu Mẫn Hoan mừng thầm, cũng không nhàm chán lắm, cuộc sống sẽ không cô đơn, nàng hoàn toàn quên, cuộc sống lúc này rất gian nan, nghèo khổ.
- Nhị ca, vì sao chúng ta không ở riêng, ở riêng thì nương sẽ không bị khinh bỉ, ta cũng sẽ không bị ốm không người lo – Lưu Mẫn Hoan nghi hoặc.
Lưu Hoài An thở dài đáp lại:
- Đại bá mẫu ngày nào chả cãi nhau muốn ở riêng, đại bá phụ cũng vậy nhưng tổ phụ tổ mẫu không đồng ý.
Chắc là vì tiểu cô kia, còn cần tiền thuốc men, tiền đồ cưới, Lưu Mẫn Hoan lập tức phân tích vấn đề. Trời ạ, không biết nhà này có bao nhiêu ruộng đất, chắc cũng không nhiều lắm. Lưu Mẫn Hoan rốt cuộc nhớ tới chất lượng cuộc sống hiện tại. Nếu biết trước điều này thì hôm qua lúc cầu nguyện dưới trăng, nàng nên cầu nguyện mình sẽ làm con một đại địa chủ, ít nhất là chuyện cơm áo gạo tiền không cần lo lắng.
Bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm dồn dập, nhìn thấy đại ca Lưu Hoài Cẩn đã trở lại, phía trước còn có một người đàn ông trung niên gương mặt vô cùng nôn nóng lo lắng, nghe nhị ca Lưu Hoài An gọi phụ thân, Lưu Mẫn Hoan suy đoán ông chắc là phụ thân của cỗ thân thể này. Cả một gia đình to như vậy, nàng bị bệnh như vậy cũng không ai đến thăm, rất lạnh lùng. Cực phẩm vẫn là cực phẩm, Lưu Mẫn Hoan mặc niệm.
Lưu Hán Văn ôm lấy Lưu Mẫn Hoan nhẹ sờ gương mặt nhỏ nhắn của nàng lo lắng hỏi:
- Hoan nhi, con tỉnh rồi sao? Con cảm thấy thế nào?
- Phụ thân, Hoan nhi không sao, Hoan nhi muốn mẫu thân – Lưu Mẫn Hoan nũng nịu nói.
- Được, Hoan nhi về nhà – Lưu Hán Văn tất nhiên đồng ý, ôm lấy nàng đi ra bên ngoài – Hoan nhi, là do phụ thân vô dụng, để cho Hoan nhi chịu ủy khuất – Trong thanh âm nồng đậm áy náy.
Lưu Mẫn Hoan cảm thấy trên mặt mình ươn ướt, người đời thường nói nam nhân đổ máu không đổ lệ, xem ra lão cha này thật sự sợ mất đi nữ nhi. Nhưng ông lại không biết người đó đã mất đi rồi, nhưng Lưu Mẫn Hoan nghĩ nàng sẽ là một nữ nhi tốt hơn.
Lưu Mẫn Hoan cùng Lưu Hán Văn rời khỏi căn nhà kho ẩm ướt cũ kĩ đó, có hai lão nhân đi tới.
- Phụ thân – Lưu Hán Văn cúi đầu chào, Lưu Mẫn Hoan mới biết đây là tổ phụ, theo lý mà nói thì chỉ khoảng năm mươi tuổi, người cổ đại kết hôn sớm mà, nhưng lại làm việc nặng nhọc nên nhìn như sáu mươi.
Lưu Mẫn Hoan nhìn phụ thân của nàng, tuy là người làm ruộng nhưng khí chất trên người ôn hòa, hiền lành, mở miệng khách khí nói:
- Chu lang trung, phiền người chẩn đoán cho nữ nhi của ta.
Lưu Mẫn Hoan lặng lẽ đánh giá người gọi là Chu lang trung, thoạt nhìn còn già hơn cả ông nội, hơn nữa nàng nhìn thế nào cũng giống nông dân hơn là thầy thuốc. Nhưng quần áo không có mụn vá, áo ngắn, hai mắt rất sáng nói:
- Không cần khách khí, tiểu nha đầu, vươn tay ra.
Lưu Mẫn Hoan không biết nên xưng hô như thế nào, sợ lòi ra đành phải làm bộ sợ hãi, dựa vào người phụ thân vươn tay ra. Chuẩn mạch lại sờ sờ trán, còn cẩn thận nhìn xem cánh tay, mặt và cổ Lưu Mẫn Hoan, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:
- Đứa nhỏ này mạng lớn, không có việc gì, đã hạ sốt rồi, bây giờ chỉ cần bồi bổ nghỉ ngơi thêm mà thôi.
Mọi người vừa nghe lộ ra thần sắc vui mừng, kể cả tổ phụ luôn nghiêm túc cũng dịu lại không ít.
Lưu Hoài Cẩn vui mừng kêu lên:
- Ha ha, thật tốt, muội muội không có việc gì, đại ca không chăm sóc tốt cho muội muội, đại ca xin lỗi.
- Đại ca, Hoan nhi không trách huynh. Phụ thân, Hoan nhi rất sợ… - Tiểu hài tử mà, lúc này không rơi nước mắt thì bao giờ mới rơi đây, phải khiến tổ phụ có chút áy náy, kiếm chút ít lợi, tốt nhất làm cho phụ thân tức giận, muốn ở riêng.
- Được rồi, đừng đứng đây nữa, vô nhà thôi – Tổ phụ lên tiếng.
Đoàn người đi vào căn nhà ở đối diện với nhà tranh, Lưu Mẫn Hoan phát hiện nơi này nhà sát nhau, không ngăn cách, cũng không có sân, phòng tương đối cũ nát, tường cao chỉ cao một mét, còn dùng đất sét làm nền, đúng là nguyên liệu xây nhà phổ biến ở nông thôn nghèo, không nung, đương nhiên sẽ không cần nhiều tiền. Còn một mặt tường xài chung với hàng xóm, cái may chính là mái bằng ngói.