Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Chương 1

Hôm nay là rằm tháng giêng - tết nguyên tiêu, sáng mai sẽ bắt đầu đi học lại, lại mấy tháng không được gặp Từ Bân. Vừa ăn xong cơm chiều (tập tục địa phương, tết nguyên tiêu ăn hai bữa, lần thứ nhất vào mười giờ sáng, lần thứ hai vào bốn giờ chiều), Lưu Mẫn Hoan liền vội vã đến bờ sông như đã hẹn, không biết vì sao kì về nhà nghỉ đông này cô có cảm giác Từ Bân không thích hợp, không dám nhìn thẳng mắt cô, như sắp xảy ra một việc gì đấy khiến Lưu Mẫn Hoan hơi khủng hoảng, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Lần này, Lưu Mẫn Hoan đã quyết định hôm nay phải bắt hắn nói ra tâm sự, không thể không biết trong mấy tháng nữa được.

Từ Bân đến sớm hơn, ngồi ở cạnh bờ sông, vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh, bên cạnh còn có một hộp giấy lớn, ánh chiều tà lẳng lặng rơi trên người hắn, hình ảnh nhu hòa như vậy làm Lưu Mẫn Hoan có cảm giác vô cùng cô đơn, ánh mắt cũng chua xót. Lặng im một lát, cô lặng lẽ đi đến, dang hai tay ôm phía sau lưng hắn.

- Hoan nhi, em đến rồi. Lạnh không? – Từ Bân giật mình quay lại mở miệng hỏi.

Lưu Mẫn Hoan buông hắn ra rồi ngồi vào bên cạnh hắn mở miệng nói:

- Không lạnh, em còn tưởng rằng anh là tượng đá chứ? Anh Bân, anh không phải tượng đá hòn vọng phu, mà là hòn vọng thê – Lưu Mẫn Hoan nói xong mới ý thức được lời nói mình có vấn đề, mặt đỏ lên, may mà Từ Bân đang lơ đễnh nên không để ý.

Lưu Mẫn Hoan thấy vậy, liền vói bàn tay mát mẻ của mình vào cổ Từ Bân.

- Lại bướng bỉnh, ngứa mông chứ gì – Từ Bân khẽ đẩy tay của Lưu Mẫn Hoan ra nói.

Thời niên thiếu, Lưu Mẫn Hoan cùng Từ Bân là láng giềng, quan hệ hai nhà luôn tốt. Từ Bân lớn hơn Lưu Mẫn Hoan bốn tuổi, cô suốt ngày theo sau Từ Bân gọi “anh Bân, anh Bân”, nhiều năm qua đi, thói quen khó sửa. Sau này, Từ Bân chuyển nhà tới thị trấn, vài năm sau nhà Lạc Bân cũng đến đây. Đoan tình duyên này bắt đầu từ khi Lưu Mẫn Hoan tốt nghiệp phổ thông, hai người cũng chỉ có cơ hội ở cùng nhau khi được nghỉ học, hiện tại Từ Bân đã tốt nghiệp đại học, làm việc ở Thượng Hải, mà Lưu Mẫn Hoan lại học tại trường y cách nhà không xa, còn nửa năm là tốt nghiệp.

Từ Bân lấy một thứ đồ luôn đặt bên cạnh giao cho Lưu Mẫn Hoan nói:

- Này, Hoan nhi, hôm nay anh cho em thứ tốt nè.

Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy thứ đó vui vẻ kêu lên:

- A, pháo hoa, lớn quá, cho ta à? Cái này rất mắc đó – Tuy trong lỏng rất vui vẻ nhưng Lưu Mẫn Hoan biết một cái tuýt pháo lớn như vậy nhất định phải bảy tám trăm, đủ tiền ăn một tháng của mình, cô có chút tiếc tiền.

- Không sao, anh muốn cho em trải qua một cái tết nguyên tiêu khó quên. Về sau, về sau… - Nói tới đây, Từ Bân bỗng nhiên ngập ngừng, không biết làm sao tiếp tục mở miệng.

- Về sau thì như thế nào? – Lưu Mẫn Hoan khó hiểu hỏi.

Từ Bân lại không trả lời Lưu Mẫn Hoan, chuyển chủ đề nói:

- Không có gì, chờ trời tối mặt trăng lên, anh Bân cho em xem pháo hoa đẹp nhất.

Lưu Mẫn Hoan cũng nhận ra hắn đang cố ý chuyển chủ đề, rốt cuộc mở miệng hỏi:

- Anh Bân, anh có chuyện gì đang giấu em thế? Có chuyện gì khó khăn sao?

Từ Bân đứng lên kéo tay Lưu Mẫn Hoan đề nghị:

- Đi dạo quanh bờ sông với anh một chút đi, anh ngồi hơn nửa ngày rồi.

- Được – Lưu Mẫn Hoan tạm thời dằn nén sự tò mò của mình, gật đầu đồng ý.

Mùa xuân phương Nam, không khí có một sự ẩm ướt nhẹ dịu, mang theo mùi thơm ngát của cỏ dại, thật thoải mái.

- Hoan nhi, còn nửa năm nữa em sẽ tốt nghiệp phải không? Em đã từng nghĩ tới tốt nghiệp sẽ đi làm ở đâu chưa? – Từ Bân vừa đi vừa hỏi.

Lưu Mẫn Hoan chẳng cần nghĩ đã thốt ra:

- Nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp em sẽ đến Thượng Hải tìm anh, tìm một bệnh viện ở Thượng Hải, sau đó chúng ta cùng nỗ lực kiếm tiền, dành tiền, mua nhà, sống cuộc sống hạnh phúc – Trong giọng nói tràn đầy ước ao hi vọng với tương lai.

Từ Bân bỗng thở dài một tiếng hỏi:

- Nha đầu ngốc, em thích thành phố lớn sao?

- Em không thích nhưng anh thích mà – Lưu Mẫn Hoan ngây ngô đáp lại.

- Cũng không thể vì anh mà ủy khuất chính mình chứ, em cẩn thận suy nghĩ muốn làm cái gì nhất? – Từ Bân cẩn thận hỏi.

Lưu Mẫn Hoan nhìn Từ Bân nói:

- Em muốn làm nhất? Em nói anh đừng cười em.

- Được, em nói đi – Từ Bân tất nhiên đồng ý.

Lưu Mẫn Hoan ánh mắt xa xăm, chứa ánh sáng mong đợi ước ao, giọng điệu nhẹ nhàng mở miệng:

- Em muốn đến nơi vùng sâu vùng xa, dùng kiến thức y khoa của mình giúp được càng nhiều người hơn, làm nhiều việc thiện hơn, để cho mọi người ở đó đều khỏe mạnh vui vẻ.

Từ Bân nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười nói:

- Lý tưởng của em rất cao cả, anh thật sự rất khâm phục em. Con người hiện nay bản tính tham lam, luôn đòi hỏi những thứ không thuộc về mình, rất ít người có những suy nghĩ như em.

- Em biết, em chỉ đơn thuần muốn giúp người trong khả năng của mình mà thôi – Lưu Mẫn Hoan tự nhiên đáp lại.

- Hoan nhi – Từ Bân khẽ gọi Lưu Mẫn Hoan, cô khó hiểu quay người nhìn sang lại nghe hắn nói – Hoan nhi, em là một cô gái tốt. Anh Bân tin em nhất định sẽ sống cuộc sống mình muốn.

- Nhưng đó không phải thứ anh muốn phải không? – Lưu Mẫn Hoan buồn bã hỏi.

Từ Bân ngập ngừng nhìn Lưu Mẫn Hoan một lát rốt cuộc mở miệng:

- Hoan nhi, anh… anh có chuyện muốn nói với em.

- Em biết, em muốn cùng anh đến Thượng Hải, em không sợ cực khổ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, về sau cuộc sống khấm khá hơn, anh sẽ luôn bên cạnh em phải không? – Lưu Mẫn Hoan cướp lời nói trước.

- Hoan nhi, anh sao có thể nhẫn tâm như vậy? Anh làm việc vất vả ở Thượng Hải vài năm, nhất là hai năm đầu, đổi công việc suốt, chuyển nhà không ngừng, có vài lần anh suýt nữa không chịu nổi nhưng anh không cam lòng. Mỗi lần anh sắp chịu đựng không nổi, thì lại nghĩ đến nỗ lực nhiều năm qua, nghĩ đến người trong nhà đang trông đợi ở ta, ta lại gượng dậy. Khó khăn hai năm này công việc mới ổn định lại. Mà thôi không nói những chuyện này, ý anh là em vẫn nên ở nơi này thì tốt hơn, ít nhất nơi này có ba mẹ, có người thân. Hoặc là theo như tâm ý của em đi khắp mọi nơi nhìn thế giới này, so với cái gì cũng tốt – Từ Bân chần chừ đôi chút lại nói.

Sắc mặt của Lưu Mẫn Hoan có chút bối rối lên tiếng:

- Nhưng những thứ này lại không bao gồm anh trong đó.

- Anh…anh đã tìm được người thích hợp với mình, Hoan nhi, thật xin lỗi – Dù không muốn, Từ Bân cũng đành phải nói thẳng.

Lưu Mẫn Hoan dường như không thể tin vào tai của mình, tức giận hô lên:

- Ý của anh là em không thích hợp với anh. Vậy vì sao bây giờ mới nói? Chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy tính tình của em anh còn không rõ sao? Bây giờ mới nói với em là không thích hợp?

Từ Bân vội vàng muốn giải thích:

- Hoan nhi, em biết anh không hề có ý này mà. Anh… ý anh là hiện tại anh tìm được người thích hợp với anh hơn. Trong lòng anh luôn xem em là em gái, anh không muốn em theo anh chịu khổ, em vẫn là nên làm theo tâm ý của bản thân.

Lưu Mẫn Hoan không nhịn được nụ cười, một nụ cười chua chát cay đắng nói:

- Quả nhiên là logic của nam nhân, không yêu, lại nói không muốn để tôi chịu khổ, rồi đuổi tôi đi. Vậy người phụ nữ kia thì sao? Ngươi lại muốn cô ta chịu khổ sao? Tôi đoán cô ta cũng không để cho anh chịu khổ - Lưu Mẫn Hoan có chút cay đắng, nếu bình thường cô sẽ không nói như vậy, ở trong lòng Từ Bân, cô luôn luôn là người dịu dàng hiểu biết.