Nơi Tôi Đứng Không Phải Nới Tôi Sinh

Chương 2( phần 2): Giả Thuyết?

Thật kỳ lạ, một dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, đặt laptop lên giường, tôi liền gõ "thế giới song song" hàng loạt các kết quả tìm kiếm hiện lên, các giả thuyết về đa vũ trụ, thế giới song song cứ thế được nhồi nhét vào đầu tôi vì vậy mà cũng quên luôn giờ giấc.

Tiếng gà kêu lên từng hồi như báo hiệu một ngày mới đã tới, cửa phòng vẫn đống kín, không chút động tĩnh, một cánh tay thon trắng, có đeo hạt chuỗi đang tiến lại gần và gõ cửa. Chị ấp úng như muốn nói lên điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, cánh cửa đột nhiên mở, để lộ ra một vẻ mặt không khác gì thằng nghiện, tóc tai bù xù, hai mắt thì thâm quầng đen xì, mặt trắng bệch, chị tôi đã giật nhẹ mình khi nhìn thấy avatar hãi hùng của tôi.

Chị cười trừ rồi hỏi.

- Tối qua không ngủ hay gì mà...?

Tôi cắt ngang lời chị.

- Có chuyện gì không? Không thì đừng làm phiền nữa.

Tôi toan định đống cửa thì chị tôi đưa chân ra chặng lại, tôi liếc nhìn chị tôi, bả không nói gì, từ đằng sau một cánh tay đã giấu ở đó tự bao giờ đưa ra một ly trà sữa full toping chị nói.

-Ừm...! Chị xin lỗi...

Tôi đáp cụt lủn.

- Vì...?

Chị vẻ mặt hối lỗi trả lời.

- ...Vì tối hôm qua....

Tôi chợt cười nhẹ, nhà có 4 thành viên nhưng tôi lại là đứa khắc khẩu với giai đình nhất, cứ nói với ai một tí là sẽ có chuyện xích mích xảy ra, không nhỏ thì lớn, cũng vì vậy bữa cơm giai đình thường sẽ không có cái mặt tôi trong đó, để tránh nói chuyện với nhau đôi khi ba hay mẹ hỏi thì cũng trả lời cho qua, rồi là xong không dài dòng, có lúc tôi còn nghĩ "không biết tôi có phải là người trong giai đình này hay không nữa", ở trong cái nhà này chắc mỗi bà chị là gần gũi với tôi nhất nhưng cũng chưa bao giờ tôi thấy bộ dạng đó của bả, "thật thú vị" nghĩ thế tôi cười nhẹ cầm lấy ly Trà Sữa xem như đồng ý lời xin lỗi của bả rồi đống cửa.

Tôi quay lại cái laptop trên giường, trong đó hiện lên toàn chữ với những hình ảnh của địa cầu giống trái đất mà lại rất nhiều địa cầu như vậy, "Tất nhiên rồi! tôi sẽ không bỏ qua vấn đề vừa rồi dễ như vậy đâu", chắc nó đã thay đổi suy nghĩ của tôi.

Từ một đứa trẻ, lẽ ra phải vô tư chơi đùa trong mùa hè ngắn ngủi, được nghĩ ngơi sau những ngày học hành và các đợt thi cử căng thẳng, thì giờ đây tôi lại lấn thân vào cái thuyết đa vũ trụ, để tìm kiếm một cái gì đó, chỗ nào đó có thể dựa dẫm tinh thần mình nào.

"Đúng!!!" tôi đang nghĩ tôi không phải là người ở vũ trụ này, những gì mà tôi tìm được là các vụ mất tích cũng như xuất hiện một vài nhân vật, được cho là đã " xuyên thời không " và một vài dẫn chứng về đa vũ trụ là có thật, thêm vào đó là trường hợp của mình, những câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi:

"Tại sao mình lại có ký ức khác với người ta?", không chỉ một mà là 2 người gần như là mọi người trong vụ việc đó đều không biết, ngay cả ba tôi cũng không biết gì về vụ việc đó, khi tôi ra lấy cơm như thường lệ, có nghe chị nói về nó trước mặt ba và nhìn ba thì không có vẻ vì là biết về vấn đề cả, "thì tại sao chỉ mình tôi... là riêng biệt?" dòng suy nghĩ đó đã dẫn tôi đến kết luận có khả năng cao nó đã xảy ra : Rằng Tôi đã Xuyên Không, qua một Thế Giới Song Song vào một thời điểm nào đó trong Quá Khư, vì còn quá nhỏ nên tôi đã không đủ tinh tế để có thể phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, tôi nghĩ mọi chuyện đã bắt đầu từ lúc đó, lúc ( ĂN THÔI NÔI 1 TUỔI CỦA THẰNG CHÁU BEAR ).

Nhưng tôi cần nhiều dẫn chứng hơn để có thể khẳng định, "Chắt chắn rồi!!!" không ai tin tôi khi tôi nói ra điều đó cả, suy ra tôi phải Chiến Đầu một mình.

Giờ tôi phải bắt đầu từ đâu đây?, tôi vừa suy nghĩ để trả lời cho câu hỏi đó, vừa đi tới đi lui trong phòng, "À!!! Nhớ rồi thằng BEN " bỗng xung quang tôi như tối sầm lại, loạng choạng tôi ngã vật lên giường bất tĩnh).

- Haizzz.!!! Lúc đó kiệt sức quá nên anh ngất lun trên giường.

Devik chặc lưỡi!!.

Ben thắc mắc.

- Vậy rốt cuộc anh đã nhớ ra được gì? có liên quang đến em à?

Devik bỗng đứng dậy, ưởng người và nói.

- Có chứ, Nhưng giờ nghĩ ngơi cái đã, không thì lại bất tĩnh như anh thì không được trò trống gì đâu.

"Phải nghĩ ngơi dưỡng sức để đối đầu với những thứ mà ta chưa từng biết sắp tới" nghĩ thế Devik ngáp một hơi dài, Ben cũng bất ngờ khi nhìn lại đồng hồ thì đã gần 4tiếng trôi qua rồi, Ben nói.

- Đành vậy thôi, Em còn một phòng nè nghĩ ngơi mai bàn tiếp, anh đi theo em.

Devik cảm ơn rồi lê lếch đi theo BEN lên lầu, mờ cửa ra, một căn phòng đầy đủ tiện nghi như khách sạn ập thằng vào mặt Devik.

Phải công nhận nhà Ben giầu thật, ba mẹ thì giầu cho hẳn thằng con một căng nhà riêng, con thì giỏi lại chịu khó đi làm và học hỏi xứng danh là "Con Nhà Người Ta" trong truyền thuyết, chẳng buồn cho Devik nhà cũng khá giả bị cái Devik lại lười và bướng bỉnh, cứng đầu hơn nên chả chịu đi làm kiếm thêm thu nhập gì, chỉ biết ở nhà chơi game và những ảo tưởng viễn vong của mình. Để đem ra so sánh thì Ben lại hơn Devik bội phần mặt dù hơn nhau có một tuổi.

Devik nhảy vội lên giường không quên gửi lại Ben lời "Chúc Ngủ Ngon" đầy cảm kích, Ben cười mỉm đáp lại lời chúc rồi cũng đống cửa mà về phòng, nhấm mắt chìm dần vào giấc ngủ và giờ trong đầu Ben dường như bị Devik lây nhiễm, cũng có hàng vạn câu hỏi về đa vũ trụ, hay thế giới song song, liệu nó có thật không?, đưa ra câu hỏi là thế nhưng dù sao đã chọn thì cũng phải kiên trì với lựa chọn của mình, Ít nhất bây giờ Ben phải chuẩn bị tinh thân vì không biết sắp tới sẽ có chuyện gì đến với mình.