Niên Đại Văn Xem Mắt Gả Cho Tháo Hán Được Sủng Tận Trời

Chương 4: Không biết đánh lửa

Ăn xong bát canh trứng, Tần Huệ nhất thời không biết nên làm gì, bây giờ cũng chỉ tầm hơn 9 giờ sáng, nấu cơm trưa thì vẫn còn sớm, cô đành lấy cái gỗ nhỏ ngồi dưới gốc cây hòe trong sân, im lặng thẫn thờ.

Nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, tuy rằng chỉ là một ngôi nhà đắp bùn đất, nền đất đỏ, so với những ngôi nhà phong cách phương Tây ở nông thôn mà Tần Huệ nhìn thấy thời hiện đại còn kém xa lắm, không có đẹp bằng. Nhưng bù lại trong nhà ngăn nắp, bàn ghế đều được đặt gọn gàng, ngay cả củi để nấu cơm cũng được xếp theo hàng theo lối ở dưới mái hiên nhà, có thể thấy được người trong nhà này ít nhất là yêu sạch sẽ.

Nhà ông cụ Tần có nhiều con cháu, phòng ốc cũng to hơn bình thường một chút, nhà chính có ba gian phòng, gian ở giữa là nhà chính, phòng phía đông là của vợ chồng Tần Hòa Vĩ, gia đình anh cả Tần Huệ ở phòng phía Tây; anh hai cùng em trai ở hai gian phía đông; mà phía tây có hai gian phòng vốn là của chị em Tần Huệ, nhưng từ khi Tần Như kết hôn, chỉ còn lại Tần Huệ ở một mình; một phòng còn thừa dùng để nấu cơm hoặc đặt một ít dụng cụ gì đó.

Nhìn thời gian cũng sắp đến giữa trưa, Tần Huệ đi xuống bếp nhìn xem có gì để nấu không. Đi vào, Tần Huệ phát hiện, cô không biết đánh lửa. Loay hoay một hồi lâu, khói đen dày đặc khiến cô không ngừng rơi nước mắt, củi trong bếp vẫn y nguyên không có chút ánh lửa nào. Không thể chịu được nữa, Tần Huệ dụi dụi mắt muốn đi ra ngoài tránh khỏi gian bếp, vừa đi ra ngoài thì đυ.ng phải Tống Quế Hương về nhà nấu cơm.

“Ai u, có chuyện gì thế này? Trong nhà sao lại ngập khói như vậy? Mày đã làm gì rồi!”. Tống Quê Hương một bên ghét bỏ nhìn làn khói đen dày đặc, một bên lại nhìn Tần Huệ đỏ bừng cả hai mắt, hỏi cô: “Sao có đánh lửa thôi mà mày lại không làm được?”.

Tần Huệ khẩn trương, quệt nước mắt, ngập ngừng đáp: “Con… Con không biết tại sao lại thế nữa. Con thắp lên rồi, nhưng mà không… không cháy.”

Tống Quế Hương liếc cô một cái: “Được rồi, đi qua một bên đi, để mẹ làm.”

Chờ bà đi đến phòng bếp, Tần Huệ còn nghe thấy tiếng bà lẩm bẩm: “May mà tao về về kịp, chứ không còn tưởng là nhà bị cháy rồi….”

Có vài lời muốn nói : chương này không đạt số chữ tiêu chuẩn nên tụi mình sẽ chèn vô mấy lời này nhé. Yên tâm các chương này đều là miễn phí hết. Chỉ những chương nào tụi mình edit nhiều gấp mấy lần mới lấy vip. À mà mọi người cứ nhấn theo dõi truyện nha. Vì một lần truyện ra chương sẽ cực kì nhiều, tha hồ mà chọn lựa. Bạn nào không có vàng thì đừng lo nhé, chúng mình hay chèn chương ngắn miễn phí vào cho các bạn đọc. Vì edit này khá lâu và tốn công sức nên chúng mình mong mọi người có thể ủng hộ tụi mình bằng cách xem chương VIP, hoặc là đề cử nha. Sắp tới tụi mình sẽ ra thêm nhiều chương nữa, tới lúc đó mình mong mọi người ủng hộ nhiều nhiều nha.

-------Nhớ nhấn theo dõi truyện cùng bình luận nhé. Nếu cảm thấy edit không xuôi thì cứ ý kiến đóng góp giúp mình. Chúng mình làm team nghiệp dư nên không đảm bảo được đôi khi sẽ có sai sót gì đó, chủ yếu là tụi mình sẽ làm truyện niên đại văn nên bác nào thích thể loại này cứ follow tài khoản của mình đi ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tụi mình, team mình nhờ vào số tiền kiếm được từ chương VIP để duy trì nên gần như là làm PLN luôn ấy, vì có thì ăn không thì nhịn thôi (huhu)