Khó Theo Đuổi

Chương 16

Không lâu sau, Đồng Thành đã đón trận tuyết đầu tiên.

Sau khi được tặng một hũ lá trúc dại, Dư Thi Anh có ấn tượng rất tốt với Hàn Nhân, tuyết đầu mùa vừa ngớt, bà liền bảo Giang Sắt mang một bình rượu nếp lên núi.

Giang Sắt thay sang lốp mùa đông, chầm chậm lái xe về hướng chùa Hàn Sơn.

Trải qua mấy đợt bạo bệnh, Hàn Nhân không thể uống được rượu mạnh, nhưng rượu nếp này có tính ôn, vị ngọt dịu, giúp khí huyết lưu thông, làm ấm dạ dày, rất thích hợp với bà.

"Rượu này chắc đã được ủ lâu lắm rồi hả con?" Trong căn nhà trúc, Hàn Nhân nhấp thử một chung nhỏ, cười nói, "Vị ngọt thanh hơn cả mấy loại rượu mà dì từng uống."

Giang Sắt cười tủm tỉm, "Mẹ con nói rượu này còn "già" hơn cả con nữa."

"Bọn họ đúng là quá ưu ái dì rồi." Hàn Nhân nói, "Loại rượu lâu năm thế này phải uống nhín nhín thôi."

Tuy chưa từng gặp mặt Giang Xuyên và Dư Thi Anh, nhưng chỉ cần nhìn thấy món quà được chuẩn bị có tâm thế này, bà liền biết hai vợ chồng bọn họ đều là những người tinh tế.

Hàn Nhân vẫn chưa đã thèm, tự châm cho mình thêm một chung nhỏ, "Dì chỉ phá lệ uống hai chung mỗi hôm nay thôi, lần sau có gặp thằng Nghiên thì con cũng đừng méc nó nhé."

Dứt lời bà lại uống hết chung rượu, không để cho Giang Sắt có cơ hội ngăn cản.

Giang Sắt đành phải nói, "Thế dì phải hứa với con là không được uống thêm chung thứ ba nhé."

Hàn Nhân liếc nhìn cô, bỗng chốc cất giọng than thở, "Hồi bé thì con là người xin dì giữ bí mật dùm cho con, bây giờ thì đổi ngược thành dì năn nỉ con giữ bí mật giúp dì. Mấy đứa nhóc này đúng là thoắt cái đã lớn hết cả rồi. Ngay cả thằng Nghiên cũng thế, không còn đáng yêu như hồi xưa nữa."

Giang Sắt cười đáp, "Con nghe sếp Lục nhỏ nói, trễ nhất là tháng 3 năm sau dì sẽ rời khỏi Đồng Thành. Dự án khu phức hợp phim trường ít nhất phải vài năm nữa mới xong, thời gian cải tạo khu dân cư cũ còn lâu hơn nữa. Sếp Lục nhỏ sẽ phải thường xuyên bay sang bên này, sao dì không nán lại Đồng Thành lâu thêm một chút?"

"Nếu không phải vì để thằng Nghiên đến Đồng Thành giúp nhà họ Hàn trấn giữ dự án này thì dì cũng sẽ không đến chùa Hàn Sơn." Hàn Nhân lắc đầu buông tiếng thở dài, "Thằng Nghiên không có tình cảm gì với nhà họ Hàn, dù thằng Tiêu có phá hết của nhà họ Hàn thì nó cũng chẳng tiếc nuối gì. Bây giờ nhà họ Lục đã tham gia vào dự án Đồng Thành, không có dì, thằng Nghiên cũng sẽ canh chừng A Tiêu không để nó làm loạn. Nếu đã thế thì dì có ở lại đây hay không cũng chẳng sao cả."

Quanh miệng tách trà hoa ấu toả ra một làn sương mỏng, kỹ thuật pha trà của Hàn Nhân quả thật không bằng Lục Hoài Nghiên.

"Cái này thì có gì khó?" Hàn Nhân buồn cười, "Con muốn uống thì cứ nói với dì, dì bảo nó pha cho con."

Giang Sắt nhìn cành trúc bị tuyết phủ trĩu nặng bên ngoài cửa sổ, cô đặt tách trà xuống, cười đáp, "Chỉ có khi ở trước mặt dì, sếp Lục nhỏ mới là người bình thường có thất tình lục dục, nếu không có mặt dì, làm sao con dám một mình uống trà với anh ấy chứ?"

Lời của cô khiến Hàn Nhân ngẩn người.

Sau khi ly hôn với Lục Tiến Tông, vì dưỡng bệnh mà bao nhiêu năm rồi bà không hề quay lại Bắc Thành, số lần gặp mặt A Nghiên cũng rất rất ít.

Mỗi lần gặp nhau đều là thằng bé đi sang thăm bà.

Nhìn thằng bé càng lúc càng lạnh lùng, bà cũng từng rất ân hận, cảm thấy là do mình không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ.

Khi ấy, bà không nên chọn cách trốn tránh nhu nhược như thế.

Nhưng Nghiên lại luôn nói với bà rằng, làm một người mẹ vui vẻ vẫn tốt hơn là làm một người mẹ có trách nhiệm nhưng lúc nào cũng sầu lo.

Chính câu nói này đã làm bà thoải mái buông bỏ bao nhiêu năm nay.

Nhưng sao bà lại không biết kia chứ, A Nghiên trở nên lạnh lùng như thế, người làm mẹ như bà cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

"Dì Hàn?" Giang Sắt khẽ gọi bà, "Dì sao thế ạ?"

Hàn Nhân định thần lại, lắc đầu, cười đáp, "Không sao, dì thấy con nói rất có lý."

Giang Sắt cười, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Tặng rượu xong, cô nán lại nói chuyện với Hàn Nhân thêm nửa tiếng, sau đó nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy chào tạm biệt bà. Bình thường thì Hàn Nhân sẽ giữ cô ở lại chơi thêm một lúc, trò chuyện với mình thêm vài tiếng.

Nhưng hôm nay bà không giữ cô lại.

Giang Sắt về rồi, một mình bà đứng bên cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh tuyết rơi bên ngoài, một lúc sau, bà kéo ống tay áo rộng thùng thình lên, cúi đầu nhìn vết sẹo trên cổ tay.

Hôm ấy cũng là một ngày tuyết rơi.

Cái ngày bà tự sát ấy.

Bà và Lục Tiến Tông là thanh mai trúc mã, cũng xem như hai bên đều vì tình yêu mà tiến tới hôn nhân. Khi biết Lục Tiến Tông nɠɵạı ŧìиɧ, lại còn có cả con riêng, trong đầu bà lúc ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Bà sẽ khiến ông ta phải hối hận, bằng cách thức thê thảm nhất.

Bà mặc chiếc váy cưới trong lễ thành hôn của bọn họ, nằm trong bồn tắm, dùng lưỡi dao gọt trái cây rạch cổ tay mình. Khi dòng nước ấm áp dần dần dâng lên cao, bà nằm trong bồn tắm cười như một kẻ điên.

Nhưng hôm ấy, người đầu tiên đi vào lại không phải Lục Tiến Tông, mà là Nghiên của bà.

Chàng thiếu niên ấy chỉ mới 12 tuổi, trên người cậu là bộ đồng phục vẫn chưa kịp thay ra, và trong bộ dạng ấy, cậu giẫm lên trên sàn nước đã nhuộm thành một màu đỏ thẫm, kéo cổ tay của bà ra khỏi bồn tắm.

Khi ấy Hàn Nhân đã dần rơi vào hôn mê, không còn nghe thấy Lục Hoài Nghiên nói gì nữa.

Đến tận bây giờ bà vẫn còn nhớ như in đôi mắt vốn luôn bình tĩnh và kiềm chế ấy lại nhuốm đẫm bi thương.

Đó là lần duy nhất Hàn Nhân nhìn thấy thần sắc như thế trên gương mặt của Lục Hoài Nghiên.

Cái ngày tuyết rơi mà bà vốn nghĩ sẽ khiến Lục Tiến Tông hối hận kia, về sau lại trở thành ngày mà Hàn Nhân hối hận nhất trong đời.

Tuyết đêm ấy, rơi đầy trên vai Nghiên của bà.

Suy nghĩ luôn muốn đi về phía nam của bà chẳng phải cũng là vì trốn khỏi cái ngày tuyết rơi của năm đó hay sao?

Lục Hoài Nghiên về nhà kịp lúc, Hàn Nhân được cấp cứu kịp thời.

Mất một năm dưỡng bệnh, lại mất thêm một năm để xử lý việc ly hôn.

Lúc rời khỏi Bắc Thành, Lục Hoài Nghiên đứng bên ngoài xe, nói với bà một câu, "Đừng lo lắng cho con, mẹ muốn đi đâu thì cứ đi, con lại hy vọng mẹ mình ích kỷ một chút, miễn là mẹ vui vẻ."

Anh chưa bao giờ trách bà.

Hàn Nhân rũ ống tay áo xuống che đi vết sẹo xấu xí kia, rồi bà gửi tin nhắn Wechat cho Lục Hoài Nghiên, [Nghiên à, hay là mẹ ở lại chùa Hàn Sơn thêm một thời gian nhé?]

Bên Anh chỉ vừa mới qua 2 giờ sáng, Lục Hoài Nghiên vẫn chưa ngủ, thoáng nhìn thấy tin nhắn của Hàn Nhân, anh cầm máy gọi thẳng sang.

Hàn Nhân vừa thở dài vừa bắt máy, "Sao con còn chưa ngủ?"

"Con dậy uống nước." Lục Hoài Nghiên nói dối không đổi sắc, vừa lướt màn hình máy tính vừa cất giọng thản nhiên, "Sao bỗng dưng người lại đổi ý vậy? Mấy hôm trước chẳng phải người còn bảo với con muốn đi tới chỗ nào ấm áp hơn sao?"

Hàn Nhân hé môi, chần chừ một lúc rồi nói, "Mấy năm nữa hẳn là con sẽ thường xuyên đến Đồng Thành đúng không? Mẹ ở lại Đồng Thành, con có muốn thăm mẹ cũng dễ hơn, mẹ cũng có thể ở bên con nhiều hơn."

Ánh mắt Lục Hoài Nghiên hơi ngước lên, anh trầm ngâm vài giây rồi gập laptop lại, gỡ kính xuống, hỏi bâng quơ, "Hôm nay ai đã đến tìm người? Ông nội hay là cậu?"

Nếu giọng nói có nhiệt độ thì giọng của anh bây giờ còn thấp hơn vừa rồi phải một, hai độ.

Hàn Nhân cười đáp, "Không ai cả, nghe cái giọng khi nhắc đến ông nội và cậu con kia kìa, bảo sao Giang Sắt lại nói con bé không dám uống trà với con."

Lục Hoài Nghiên nghe thấy thế thì ngước mắt lên, nhìn đăm đăm vào chiếc rương nhỏ mà mình vừa mang về từ hội đấu giá đang đặt trên tủ rượu đằng trước, vẻ mặt tỉnh bơ hỏi bà, "Hôm nay cô ấy đến uống trà với người sao? Sao thế, cô ấy bảo cô ấy sợ con ư?"

"Sao Sắt Sắt nói thế được?" Hàn Nhân thở dài nói, "Nhưng con cũng không nghĩ lại mình xem, tính tình lạnh lùng giống hệt như người không có thất tình lục dục, có cô gái nào mà không sợ con hả?"

Thất tình lục dục?

Lục Hoài Nghiên nhướng mày, lẳng lặng nở nụ cười, "Cô ấy thấy con không có thất tình lục dục ư?"

Hàn Nhân, "Không chỉ mỗi con bé mà mẹ cũng thấy thế."

"Nếu vì sợ con không có thất tình lục dục nên người mới ở lại Đồng Thành thì không cần đâu." Giọng nói Lục Hoài Nghiên mang theo vẻ bông đùa khó nhận ra, "Dạo gần đây vừa khéo con đã gặp được một người khiến mình có thất tình lục dục."

Hàn Nhân giật mình, nhất thời không xác định được có phải là do mình suy nghĩ nhiều hay không, bà vội hỏi, "Ý con là gì? Con có người mình thích rồi sao? Ai thế?"

Lục Hoài Nghiên nhoẻn môi cười, "Chẳng phải người bảo năm nay con có sao Hồng Loan chiếu mệnh hay sao? Người cứ coi như là ngôi sao Hồng Loan ấy đã xuất hiện rồi, còn chuyện đó là ai thì chờ sau này có tiến triển thì con sẽ nói với người sau."

...

Trong lúc Hàn Nhân và Lục Hoài Nghiên nói chuyện điện thoại, Giang Sắt đã xuống đến chân núi, quay lại bãi đỗ xe.

Mùa đông ở Đồng Thành khác hẳn Bắc Thành.

Trái với cái lạnh hanh khô ở Bắc Thành, không khí ở Đồng Thành lại mang theo hơi ẩm rất cao. Mỗi khi có làn gió thổi qua, cơn lạnh hoà cùng hơi ẩm xộc thẳng vào xương cốt, lạnh đến tê tái cả người.

Khó trách dì Hàn lại muốn đi đến nơi ấm áp hơn.

Hạ cửa sổ xe xuống, Giang Sắt đưa tay đón lấy những bông tuyết từ trên không trung đáp xuống, đến khi mấy đầu ngón tay trắng muốt bị cóng đến mất hết cảm giác, cô mới rút tay về.

Khoé mắt lướt qua tập tranh đặt trên ghế lái phụ, cô mím môi, nổ máy xe rời đi.

Hà Miêu nói hôm nay Trương Nguyệt sẽ đến cửa tiệm sườn xám, Giang Sắt bèn lái xe đi thẳng đến ngõ Cẩm Tú.

Có lẽ đã đoán được qua lời Hà Miêu rằng cô sẽ đến, nên khi Giang Sắt vừa tới nơi, Trương Nguyệt đã ngồi ở sau quầy, đang cúi đầu lật xem catalogue mẫu vải.

Trong tiệm chỉ có một mình chị, cả gian ngoài yên tĩnh đến mức thậm chí cô còn chẳng nghe thấy tiếng chị lật tập vải mẫu.

Tiếng động duy nhất vang lên chính là tiếng Giang Sắt giũ tuyết và gấp dù lại.

Trương Nguyệt ngước lên, bình tĩnh nói, "Tiểu Miêu nói cô đã chọn xong mẫu hoa văn rồi."

Giang Sắt mỉm cười gật đầu, dựng dù ở bên ngoài cửa tiệm rồi bước vào, mở xấp giấy vẽ trong tay ra, "Chị Trương đã nghe nói đến loài chim không chân bao giờ chưa?"

Cô chỉ lên hình con chim trên giấy vẽ, "Chính là nó, đây là mẫu chim mà tôi muốn."

Nghe thấy ba chữ "chim không chân", sắc mặt Trương Nguyệt thoắt cái trắng bệch.

Ánh mắt chị tựa như những bông hoa tuyết bên ngoài, hàng mi hơi rủ xuống, nhìn thoáng qua nửa mẫu vẽ của con chim không chân trên giấy.

Chiếc đuôi dài đen nhánh, một nhúm lông hướng lên trời, một nhúm lông chỉa xuống đất.

"Thành thật xin lỗi cô, tôi chưa bao giờ thêu mẫu chim này lên sườn xám cả, cô Giang hãy tìm người khác làm đi."

"Chưa bao giờ thêu trên sườn xám, có nghĩa là chị đã từng thêu lên món đồ khác rồi đúng không?" Giang Sắt nhìn chị, cô nghiêng đầu, nói với giọng vừa thấp vừa nhỏ, "Ví dụ như một chiếc khăn tay được người ta cất giữ cẩn thận?"

Trương Nguyệt mím chặt môi, đôi môi tái nhợt khẽ run lên vì cảm xúc bất chợt ập đến.

Chị nhắm mắt lại, chợt nhớ đến lời của người ấy đã nói trước khi rời đi, [Không được để bất kỳ người nào biết chuyện em quen anh. Trương Nguyệt, em không hề quen anh, em đã nhớ chưa?]

Mãi một lúc lâu sau, chị mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh quan sát Giang Sắt, khàn giọng nói, "Cô không thích sườn xám, cô đến May Trương cũng không phải vì muốn may sườn xám. Rốt cuộc thì cô đến đây vì cái gì? Tôi chỉ là một người bình thường, cô muốn gì ở tôi?"

Khoé môi chị vẽ lên nụ cười đầy thê lương, nụ cười này khiến gương mặt vô hồn của chị trở nên có sức sống hơn.

Không còn giống một cái xác không hồn nữa.

Ngày hôm sau sau khi mang sườn xám về nhà, Dư Thi Anh vừa khen tay nghề của Trương Nguyệt, lại vừa tò mò không biết vì sao chị lại mở cửa tiệm ở một con phố cũ, vắng ngắt chẳng có lấy một bóng khách như thế.

Trước đó Giang Sắt vẫn không dám chắc.

Nhưng sau ngày hôm nay, cô đã có thể khẳng định một cách chắc chắn.

Trương Nguyệt chính là người mà cô muốn tìm.

Lúc người đàn ông kia lau đi vết máu trên mặt cô, cô đã loáng thoáng nghe thấy có một giọng nói vang lên, "Tôi xin lỗi".

Sau khi nói câu "Tôi xin lỗi" xong, anh ta còn nói thêm một câu nữa, câu kia đã bị anh ta ghìm giọng rất thấp, tựa như tiếng côn trùng vọng lại từ trong rừng sâu.

Trong những đêm dài dằng dẵng, Giang Sắt đã phải dùng vô số cách để quay trở lại đêm hôm ấy, cũng không biết đã bao nhiêu lần, cuối cùng cô đã có thể chắp vá từng chữ từng chữ thành một câu nguyên vẹn:

[Có người đang chờ tôi trở về.]

...

Trận tuyết đầu mùa năm nay của Đồng Thành ập đến dữ dội, mới có nửa ngày mà đã nhuộm trắng xoá cả ngõ Cẩm Tú.

Hà Miêu cầm hai ly trà sữa nóng mang về, cách xa mấy mét đã nhận ra bóng lưng của Giang Sắt.

Không phải do mắt cô nàng tốt, mà là do khí chất của Giang Sắt quá đặt biệt, không chỉ mỗi khí chất mà ngay cả dáng vẻ cũng được ông trời ưu ái. Theo cách nói thịnh hành bây giờ chính là sở hữu vẻ đẹp vô thực như AI, từ làn da đến vóc dáng gần như là hoàn hảo.

Hà Miêu lại nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên Giang Sắt xuất hiện ở ngõ Cẩm Tú.

Da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, ngũ quan thanh tú, khung xương tuyệt vời, cổ thiên nga, lúc cô ngước mắt mỉm cười với cô nàng, trông giống hệt mỹ nhân bước ra từ làn mưa bụi Giang Nam.

Người bình thường đều có xu hướng ưu ái những con người xinh đẹp, và Hà Miêu cũng không ngoại lệ.

Còn chưa bước vào cửa tiệm, cô nàng đã niềm nở chào hỏi, "Cô Giang đến rồi ạ!"

Cô nàng không hề nhận ra bầu không khí gượng gạo trong tiệm, sau khi đi vào liền cười nói, "Hôm nay lạnh tê tái luôn, cô với cô Giang uống trà sữa không? Em vừa mới mua về nè, còn nóng hôi hổi đây!"

Trương Nguyệt không lên tiếng.

Giang Sắt cười, bình thản đáp lại, "Không cần đâu, tôi về ngay đây."

Nói xong, cô cúi đầu thu gom mấy tờ giấy vẽ trên quầy, nói với Trương Nguyệt, "Tôi biết chị đang chờ ai, cũng biết hiện giờ anh ta đang ở đâu. Nếu chị muốn biết tin tức của anh ta thì hãy liên hệ với tôi, Tiểu Miêu có số điện thoại của tôi."

Ánh mắt Trương Nguyệt hơi dao động, đôi con ngươi đen lay láy vụt qua một cảm xúc nào đó.

Song, chị lại không nói gì, vẫn giữ im lặng.

Giang Sắt chào tạm biệt Hà Miêu rồi rời khỏi cửa tiệm sườn xám.

Trương Nguyệt vẫn cực kỳ bình thản, Giang Sắt đợi ròng rã cả một tuần lễ, nhưng vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ chị.

Tuyết đọng trên mặt đất đã dày gần 2 tấc, tháng mười hai cũng sắp sửa đến gần.

Ngày cuối cùng của tháng mười một, chính quyền thành phố Đồng Thành chính thức công bố khởi công dự án khu phức hợp phim trường và kế hoạch cải tạo khu dân cư cũ, bao gồm cả ngõ Cẩm Tú.

Giang Sắt nhìn thấy Lục Hoài Nghiên trên TV.

Dưới ánh đèn flash liên tục nhấp nháy, người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, gương mặt với những đường nét sắc sảo cũng trở nên mềm mại hơn nhờ cặp kính gọng vàng.

Song, khi đôi mắt đen láy kia nhìn thẳng vào camera, Giang Sắt vẫn có thể nhìn thấy dã tâm xâm lược chỉ thuộc về anh hiện rõ trong đôi mắt ấy.

Tin tức phát sóng đến cuối buổi họp báo, Giang Sắt bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.

Nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, cô cầm điều khiển TV chỉnh sang chế độ im lặng, sau đó ung dung nhận máy, "Chị chủ Trương."

Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó một giọng nói lành lạnh không một chút sức sống chầm chậm vang lên.

"Cô Giang, nếu cô có thể giúp tôi giữ lại cửa tiệm sườn xám, tôi sẽ giúp cô may bộ sườn xám mà cô muốn kia."

...

Sau khi buổi họp báo kết thúc, nhà họ Hàn đứng ra làm chủ làm mấy bàn tiệc mừng công tại Quân Việt.

Lục thị là nhà đầu tư quan trọng nhất của dự án khu phức hợp phim trường và cải tạo khu dân cư cũ, hiển nhiên Lục Hoài Nghiên cũng có mặt trong bữa tiệc hôm nay.

Anh gần như đã quen với những trường hợp thế này, tiệc tùng linh đình kéo dài cả tối, nâng ly cạn chén suốt đêm, đến khi quay về phòng tổng thống cũng đã gần 3 giờ sáng.

Sắc đêm dần buông, những bông tuyết âm thầm nhưng mạnh mẽ đáp xuống nhân gian.

Lục Hoài Nghiên vừa đưa tay nới lỏng cà vạt vừa đẩy cánh cửa kính, bước ra ngoài ban công hút thuốc.

Cứ mỗi lần đến Đồng Thành, dường như anh thường xuyên lên cơn thèm thuốc lá hơn, mà anh vốn chẳng phải là người nghiện hút thuốc.

Anh luôn hiểu rõ bản thân mình, dĩ nhiên cũng đã đoán được nguyên nhân.

Hút hết một điếu thuốc, Lục Hoài Nghiên gửi tin nhắn cho "kẻ đầu têu", [Chuyện Tào Lượng có tiến triển, muốn biết không?]

Cứ tưởng đối phương đã ngủ rồi, không ngờ màn hình điện thoại vừa tối đi lại bất chợt sáng lên.

Một tin nhắn mới hiện lên, [Hắn ta bị nhà họ Tào tống đi rồi à?]

Lục Hoài Nghiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia vài giây, bỗng bật cười.

Anh gọi điện sang, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, anh vừa đưa tay lôi hộp thuốc lá từ trong túi ra vừa hỏi, "Sao vẫn chưa ngủ?"

Giọng người đàn ông đã thấm đượm men rượu và khói thuốc, nó còn trầm khàn hơn mọi ngày, nương theo dòng điện truyền đến, gãi nhẹ vào tai cô.

Trên màn hình máy tính vẫn còn hiện lên giao diện đang tìm kiếm, chính là trang web chính thức của tập đoàn Lục thị, hình ảnh của anh trong buổi họp báo chiều nay đã được đăng tải lên trang chủ.

Giang Sắt đứng dậy đi rót cho mình một ly nước, nửa đùa nửa thật, "Do hồi chiều ngủ hơi nhiều."

"Không ngủ được à?" Bàn tay đang mở hộp thuốc lá chợt khựng lại, "Tôi mang quà từ châu Âu về cho cô, có muốn xem không?"

Giang Sắt đã nghe Hàn Nhân nhắc đến chuyện quà lưu niệm này.

Lúc ấy bà còn hỏi riêng cô có thích món gì ở châu Âu không để Lục Hoài Nghiên mang về cho cô.

Giang Sắt hiển nhiên đáp rằng không có, nhưng dù cô có nói không thì Lục Hoài Nghiên vẫn sẽ mang quà về cho cô.

Quà lưu niệm chỉ là một loại nghi thức xã giao, nhưng chọn tặng quà vào thời gian này thì tính chất ít nhiều cũng thay đổi đôi chút.

Giang Sắt nhìn chằm chằm lên gương mặt lạnh lùng điển trai trên màn hình, dần dần chìm vào suy nghĩ của bản thân.

Cô nhớ đến đêm mưa hôm ấy, anh bắt lấy cổ tay cô rồi hỏi, "Có cảm nhận được không? Cả người cô đều đang kháng cự tôi."

Nhớ đến ánh mắt nhìn cô khi anh cúi đầu hút thuốc ở bên ngoài ban công trong đêm.

Cô lại nhớ đến cuộc gọi của Trương Nguyệt lúc chiều.

Và cả nét bút lướt qua mặt giấy khi cô phác hoạ lại hình vẽ con chim không chân có chiếc đuôi dài kia.

Giang Sắt tắt máy tính, đánh mắt nhìn ra màn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đồng ý, "Được thôi, Lục Hoài Nghiên, bây giờ tôi sẽ sang bên đó."

***

Jeongie:

Dăm bữa nửa tháng lại kiếm "mồi" dụ con gái nhà người ta đến khách sạn gặp mình. Anh thâm lắm anh Nghiên. =)))