Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản

Chương 35

----

Cô cảm thấy mình có chút thiếu oxy, cảm xúc trở nên khác lạ.

Mặc dù tạm thời cô không thể mặc được.

Nhưng chắc là có thể bán được một mức giá tốt chứ nhỉ?

Đặc biệt là chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp đó, kiểu dáng ngay ngắn, kích thước cũng vừa vặn, phù hợp với trọng lượng cơ thể của hầu hết phụ nữ hiện giờ.

Quản Vũ nhìn một lát, cảm thấy cho dù người hơi mập như dì cả Quản chắc là cũng có thể mặc vừa!

Kích cỡ như vậy tương đối dễ bán.

Dù sao rộng hơn một chút thì nhiều người có lẽ sẽ cảm thấy vải nhiều hơn, mình được hời rồi.

Càng đừng nói đến việc còn có một chiếc áo thủy thủ, còn có áo váy.

Áo liền váy đấy!

Nếu như không phải thanh niên trí thức tới thôn thì thậm chí Quản Vũ còn không biết đây là cái gì!

Chiếc váy kia xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng đối với người làm nông như Quản Vũ mà nói, tính thực dụng không cao, còn không bằng đổi phiếu và tiền.

Những loại vải khác có thể giữ lại.

Bởi vì bị vải vóc làm cho kinh ngạc nên Quản Vũ đứng tại chỗ hòa hoãn lại một lát, sau đó mới xách giỏ về nhà.

Sau khi trở về lại không nghe được Khương Tố Lan lải nhải, bởi vì thím Hoa Sơn đã tới đây.

Ngày hôm qua Khương Tố Lan đã đưa ra một vài yêu cầu, thím Hoa Sơn trở về nói với Lộ Trường Phú, đối phương cũng đã đồng ý.

Lễ hỏi theo tiêu chuẩn cao nhất phổ biến trong thôn, ba mươi tệ.

Bời vì “ba xoay một vang” liên quan đến phiếu nên lo liệu không dễ, nhưng Lộ Trường Phú đã nói, chắc chắn có thể sắp xếp đồng hồ đeo tay và máy may, còn lại sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ nghĩ cách lo liệu, sẽ không để Quản Vũ phải chịu ấm ức.

Nói xong lời cuối cùng, thím Hoa Sơn vỗ đùi một cái, cười bảo:

"Trường Phú còn nói làm một bộ quần áo mới cho Quản Vũ, phải để cho con bé ra cửa một cách vẻ vang, không thể để con gái nhà chúng ta chịu ấm ức.

Đứa nhỏ Trường Phú này thật là có lòng, chị bảo em này, nếu em cảm thấy được, bên phía cái lớn cũng cảm thấy tốt thì chúng ta mau chóng quyết định chuyện cưới xin đi.

Trường Phú đã có sẵn nhà cửa rồi, đúng là hơi cũ một chút nhưng tạm thời đủ dùng, chờ về sau trong tay dư dả lại cải tạo hoặc là xây dựng lại đều được.

Trong thôn có nhà còn rách nát hơn, không phải cũng vẫn ở đấy sao? Chúng ta không kén chọn cái này, phải xem người như thế nào.”

Trước đó Khương Tố Lan đưa thêm nhiều điều kiện chính là để sau này dễ mặc cả.

Kết quả, Lộ Trường Phú trực tiếp nhảy qua bước này, có thể đồng ý cái gì thì đều đồng ý.

Những thứ mà bây giờ không thể làm được thì người ta cũng đều giải thích hết.

Điều này làm cho Khương Tố Lan cực kỳ mừng rỡ, miệng cười mãi không sao khép lại được:

"Được được được, chị ơi, lần này may là nhờ có chị đấy.

Em biết Trường Phú là một đứa trẻ tốt, bọn em cũng không khó làm người ta, về sau hai vợ chồng chúng nó còn phải sống qua ngày, tàm tạm thế là được rồi, tàm tạm thế là được rồi.

Không thể để cho người ta cảm thấy con gái nhà bọn em không dễ gả, về sau xem thường cái lớn được.”

Nghe Khương Tố Lan nói như vậy, thím Hoa Sơn lại càng tươi cười hơn, mọi người có chừng có mực, có thể tán thành với nhau thì rất tốt.

Thím ấy cảm thấy mình giới thiệu mối hôn sự này rất thành công:

"Em nói đúng, sau này đều sống ở cùng một thôn, điều kiện tàm tạm là được, sau này chúng nó sống tốt là được rồi.”

Hai người đang nói liền thấy Quản Vũ trở về.