----
Quản Vũ cũng lười để ý tới cô ta, cô cởϊ qυầи áo bên ngoài ra, cũng trèo lên giường, thu dọn chỗ của mình xong.
Lúc này mới qua bảy giờ, vẫn còn thời gian trước khi tới tám giờ, Quản Vũ sợ mình ngủ mất nên cứ nhìn chằm chằm vào sương xườn.
Chỉ nhìn chòng chọc vào...
Lại càng đói hơn.
Bữa cơm tối là thức ăn còn sót lại từ buổi trưa, nói là xào lại nhưng thực ra chỉ là dùng đũa nhỏ thêm tí mỡ vào, hoàn hoàn không có chất béo gì.
Trong bụng cô trống rỗng, thấy thịt để ăn, Quản Vũ cố gắng kiềm chế bản thân không được nuốt nước bọt nhiều quá!
[8 giờ tối sẽ đổi nguyên liệu nấu ăn mới (nguyên liệu nấu ăn tươi) (thực phẩm đã được nấu chín)]
[Xin kí chủ hãy mau đưa ra lựa chọn.]
Quản Vũ vẫn đang nhìn chằm chằm vào trong giỏ rau xanh xem rốt cuộc sẽ lấy được gì.
Kết quả là lại đưa ra cho cô một câu hỏi trắc nghiệm?
Quản Vũ suy nghĩ một lát, sau đó lựa chọn thực phẩm đã được nấu chín.
Nguyên liệu nấu ăn tươi nghe thì có vẻ hấp dẫn, nhưng hiện giờ cô không thể đứng dậy làm việc được!
[8 giờ tối thực phẩm nấu chín được đưa lên.]
[8 giờ tối thực phẩm nấu chín: Đùi gà sốt x1, trứng kho x2, váng đậu sốt (300G) x1, bánh màn thầu chà là x2, canh tiêu hóa sơn tra x1]
Thấy cái đùi gà sốt màu đỏ đã tới, trứng gà và cả váng đậu ở ngay trong giỏ thức ăn, Quản Vũ suýt nữa đã không khống chế được tay của mình mà mò thẳng.
Cái này...
Ai mà chịu nổi chứ!
Huống chi, trong bụng cô thật sự chẳng có chất gì!
Rầm!
Quản Vũ nhắm mắt lại, cố gắng nuốt một tí nước bọt.
Thế nhưng không có tác dụng gì cả.
Cô vẫn muốn ăn.
Quản Vũ thật sự không nhịn nổi nên bò dậy.
Cô đang suy nghĩ trong nhà có chỗ nào là có thể ăn lén được.
Đúng là nhà vệ sinh là nơi an toàn nhất, nhưng mùi không được ổn cho lắm.
Cho nên, chẳng phải là phải vào phòng củi sao?
Suy tính một lúc, Quản Vũ đã khoác áo đi tới nhà vệ sinh trước, sau đó lại lượn qua phòng củi.
Mùi trứng kho nhẹ hơn một tí nên cô ăn món này trước.
Một mùi hương mằn mặn nhẹ nhàng của trứng kho đi vào trong miệng, Quản Vũ cảm thấy linh hồn của mình như cũng đang thăng hoa!
Ăn ngon quá đi mất!
Cảm giác cứ như dạ dày rỗng tuếch đã lâu rốt cuộc cũng đã chờ đợi được món ăn tâm linh tương thông với nó vậy.
Quản Vũ ăn hết cả hai miếng trứng kho luôn, có hơi mặn một tí, cô lại gặm một cái bánh màn thầu chà là.
Bánh màn thầu ngọt nhẹ mềm nhuyễn, ăn vào mang lại cho người ta một cảm giác sung sung thỏa mãn vô cùng.
Quản Vũ không nhịn được, lại ăn hết cả hai cái.
Mấy việc như ăn mảnh khiến Quản Vũ cảm thấy hơi áy náy.
Thế nhưng, cô cũng không chắc chắn mình có nên nói với người nhà cái bí mật thế này hay không.
Cuộc sống của người trong mơ khổ qua, điều này khiến cô không khỏi có một lớp phòng bị với người ngoài.
Cô nghĩ, cô ở trong mơ cũng không biết phải yêu thương bản thân chu đáo thế nào nên mới rơi vào kết cục như vậy.
Cho nên, sau khi tỉnh mộng, cô phải đối xử với mình tốt hơn một chút.
Thật ra thì ích kỷ một tí cũng không sao đâu nhỉ?
Bí mật không nói được, nhưng cô cũng có thể nghĩ cách để chia sẻ đồ ăn với người nhà mình.
Ăn hết hai quả trứng kho và hai cái bánh màn thầu chà là cùng một lúc, cuối cùng Quản Vũ cũng có cảm giác no nê.
Cô đứng ở ngoài cho bay mùi hương đi, sau đó lại vào nhà vệ sinh một lượt, bấy giờ mới quay về phòng một lần nữa.
Quản Anh đã ngủ, những người khác cũng không để ý tới cô.
May là thế, trái tim của Quản Vũ vẫn đang đập rất nhanh.
Lén lút ăn sau lưng mọi người sẽ có cảm giác thế nào...
Vừa hổ thẹn vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.