Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản

Chương 7

----

Nhà họ Tống trông thì hào nhoáng, nhưng bên trong thế nào ai mà biết được?

Đơn giản nhất là như câu hỏi của Quản Vũ vậy, nếu thật sự tốt như thế thì sao không giữ lại cho con gái mình đi>

Đợt Tết chị cả còn lẩm bẩm nói qua năm mới là Lư Mỹ Na hai mươi tuổi rồi, nếu không nhanh tìm đối tượng lỡ thành gái ế thì biết phải làm sao đây?

Hôm nay lại gặp được đối tượng tốt, sao bà ta không sốt ruột nữa?

Quản Đại Thắng linh cảm đằng sau có chuyện gì đó, nên cũng không muốn nghe chị cả lải nhải nữa.

Dì cả Quản bị vả mặt lại như thế, cuối cùng cũng nổi điên đến phát khùng.

Trên đường quay về, Quản Vũ lại tự nghiên cứu thử cái hệ thống mới này.

Vẫn chưa tới thời gian, cái giỏ thức ăn kia vẫn trống không.

Nhưng mà sản phẩm giới hạn kia lại cũng không bị giới hạn thời gian.

Có thể Quản Vũ không quen mấy thứ khác lắm, nhưng mà về bạc hà thì, tuy rằng chỗ bọn họ không đến nỗi gọi là có đầy bạc hà khắp mọi cánh đồng hai bên bờ ruộng được, nhưng đúng là cũng có không ít.

Trên đường quay về, cô nhảy lên xe lừa vài lần, nhặt được rất nhiều lá bạc hà.

Một tia sáng lóe lên trong đầu óc, bạc hà đã được đưa lên.

Sau đó, sườn heo tươi ngon hấp dẫn cũng rơi thẳng vào trong giỏ thức ăn.

Chỉ cần nhìn thôi là đã biết tươi ngon đầy đặn rồi, ăn kèm với củ cải howjc khoai tây, có thể ăn hết cả một nồi cơm đầy luôn...

Quản Vũ hơi nuốt nước bọt.

Sau khi chuyển sườn heo tới xong thì tạm thời giỏ thức ăn không có động tĩnh gì nữa, Quản Vũ không nghiên cứu gì thêm.

Lúc hai ba con cô quay về thôn thì gặp phải những người khác trong thôn, không tránh được việc bị họ hỏi han một phen.

Quản Đại Thắng ăn nói vụng về nên không nói gì, còn Quản Vũ thì lại cởi mở nói rất nhiều.

"Là công nhân đi làm ở thành phố, nói là sẵn sàng cho sính lễ 80 tệ, một nhà bảy miệng ăn cùng sống trong một căn phòng hơn 20m vuông."

"Rộng hơn 20m vuông, lớn bằng hai phòng nhà người ta đó."

"Ai mà biết có ở lại được hay không hay phải rời đi.."

"Nghe nói là điều kiện không tệ, cháu nghĩ là dì cả cũng không sống sung sướиɠ gì, nên cứ để nhường nhà dì cả trước đi ạ."

...

Tuy rằng người trong thôn rất dễ bị cuộc sống nơi thành thị làm hoa mắt, nhưng ít nhất họ vẫn có lý trí.

Khi nghe Quản Vũ nói, lúc đầu thì còn không thấy có chỗ nào sai sai, nhưng nếu nghĩ kỹ thì sẽ dễ dàng phát hiện vấn đề ở trong đó.

Có một đối tượng tốt như vậy, sao mà dì cả Quản có thể vứt bỏ người nhà mình để đi giới thiệu cho đứa cháu gái nhà em ba mà trước giờ bà ta vẫn không chịu liếc nhìn lấy hai cái chứ?

Thím và chị dâu biết được tin, đương nhiên trong lòng cũng có suy nghĩ.

Từ lúc ba con Quản Vũ rời đi, Khương Tố Lan vẫn cứ quan sát trên trời dưới đất suốt.

Lúc này thấy mọi người đã về thì nghỉ việc sớm luôn, vội vã trở về nhà.

Vừa về một cái đã bắt đầu hỏi: "Sao rồi? Điều kiện nhà đồng chí kia  thế nào? Đã bàn bạc xong chưa?"

Quản Đại Thắng không biết nên nói thế nào, Quản Vũ đã mở miệng đáp luôn: "Cực kỳ tốt, nhưng không dây dưa."

Khương Tố Lan tức giận đến nỗi suýt nữa thở không ra hơi: "Điều kiện rất tốt thế sao còn không qua lại đi? Người ta không thấy thích con hả? Con xem con kìa, con không thể nhịn cái tính nóng nảy của con xuống một chút à, trong thôn này đã khó tìm đối tượng rồi, chẳng lẽ con muốn không tìm được đối tượng ở trên thành phố luôn hay sao? Con đã mười chín rồi, không còn nhỏ nữa, còn cứ thế này nữa là thành gái ế đó, lúc đó chỉ có trách được mình con thôi, con..."

Thật ra Quản Vũ cũng không hiểu, tất cả mọi người đều biết tính tình cô không tốt lắm, nhưng trong mộng, cô lại cứ như con bò già vậy, miệt mài ở nhà họ Tống suốt hơn hai mươi năm cũng không biết đường mà quay đầu lại.

Thế nên, việc gì phải vậy?

Đến giờ Quản Vũ vẫn chưa nghĩ ra.

Cô không muốn nghe mẹ mình lải nhải tiếp nữa, Quản Vũ đi vào trong phòng, thay quần áo cũ ra, sau khi đi ra thì cô nhặt chiếc rìu trên tường, lấy một chiếc giỏ trong phòng chứa củi rồi bước thẳng ra khỏi nhà: "Mẹ, con đi gϊếŧ heo cỏ đây."

Khương Tố Lan còn đang định nói gì nữa, nhưng Quản Vũ đã đi xa rồi, hoàn toàn chẳng nghe thấy gì cả.

Điều này khiến cho bà vừa thất vọng vừa khó chịu, sau đó bà quay đầu lại, phun lửa giận về phía Quản Đại Thắng: "Ông nói thử xem, tất cả là tại ông, tôi đã biết là để ông đi không đáng tin chút nào mà, nếu đã là mối hôn sự rất tốt thì sao ông không biết mà khuyên con bé một tí, cái tính khí của con bé, tôi..."

Bla bla.

Quản Vũ đã đi xa rồi mà bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng cằn nhằn của mẹ.