Chương 7
Lỏa trình tương đối, nguyên bản vốn là một chuyện lãng mạn mà duy mĩ, nhưng ở dưới tình huống có người bị trúng xuân dược thế này thì mọi duy mỹ đều không còn sót lại chút gì, tất cả chỉ là tìиɧ ɖu͙© trần trụi. Không có nhu tình âu yếm, càng không có những lời nói tình cảm săn sóc, Kỉ Ngâm Phong gọn gàng dứt khoát tiến vào nàng, xuyên thấu hết thảy mọi trở ngại.
Lạc hồng xử nữ cọ rửa qua, lý trí của hắn từng chút lại từng chút hồi phục, đầu đầy đại hãn chậm rãi thấy rõ người bị mình áp dưới thân, nhất thời cứng họng.
“Kỉ Ngâm Phong!” Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hắn, chỉ kém nước giơ quyền đánh hắn. Đau chết nàng a, cái gì mà xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, căn bản chính là gạt người. Rõ ràng là thống khổ không chịu nổi, là địa ngục trần gian.
Cảm giác được phần hạ thân sưng nóng lên, hắn gầm nhẹ một tiếng, mãnh liệt co rút, để mọi luống cuống trong cơ thể phát tiết đi ra ngoài.
Tiêm chỉ như ngọc ở trên cái lưng bóng loáng mà như trẻ con của hắn di chuyển khơi dậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đau nhức lúc mới đầu từ từ biến mất, thay thế vào đó là niềm vui thích thản nhiên dâng lên. Ngón tay ngọc trượt dần xuống thắt lưng, dùng sức một chút làm cho hai thân hình càng thêm gần sát nhau.
Nam tử ồ ồ thở dốc cùng nữ tử yêu kiều uyển chuyển rêи ɾỉ giao tạp lại một chỗ, sau màn trướng là ái dục giàn giụa, muốn ngừng mà không được.
“Tụ nhi …”
Ngủ mà như không ngủ, tỉnh mà như không tỉnh, Tô Doanh Tụ mở ra đôi mắt mờ sương, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Kỉ Ngâm Phong, theo bản năng nhíu mày lại: “Đừng ầm ỹ.”
Kỉ Ngâm Phong cười cười, đem thân mình nàng chỉnh lại, một lần nữa áp dưới thân, cúi người hôn lên xương quai xanh mẫn cảm của nàng, “Tụ nhi, đừng ngủ …” Giọng nam tử trầm thấp mơ hồ đứt quãng truyền vào trong tai nàng.
Sự trêu chọc quen thuộc làm cho Tô Doanh Tụ vốn đang buồn ngủ mơ mơ màng màng nháy mắt đã thanh tỉnh, hoảng sợ trừng mắt cái người dư thừa tinh lực này. “Xử nữ lệ” này đúng là rất ác độc, quả thực muốn ép chết nhân mệnh a. Trước kia nghe nói có một đêm bảy lần lang, nàng còn cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng hiện tại nàng nghĩ người nọ nói không chừng chính là do trúng xuân dược mà thành.
Canh năm gà gáy, sắc trời đại lượng.
Trong viện vang lên tiếng bước chân vụn vặt, chứng minh rằng mặt trời khẳng định đã lên cao ba sào, bởi vì người ở chốn thanh lâu kĩ quán thế này bình thường không ngủ đến lúc mặt trời lên cao sẽ không dậy.
Thủy mâu mờ sương, hàng mi cong khẽ chớp – Thật sự là đáng sợ!
Cảm giác buồn ngủ dày đặc làm nàng thật muốn tiếp tục ngủ, nhưng cước bộ đã tới gần cửa phòng, thiết nghĩ có người không muốn cho nàng ngủ an ổn đây.
“Tụ nhi, vợ chồng các ngươi còn không tính rời giường sao? Cho dù là người trẻ tuổi cũng phải biết kiềm chế a.” – Thanh âm ẩn hàm ý cười của Vạn Thi Lễ theo ngoài cửa truyền tới.
Xem đi, thật sự là một chút tự giác của người làm trưởng bối cũng không có, lại còn nói cái loại ngôn từ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vãn bối như thế, Tô Doanh Tụ nhịn không được đáp lại một cách xem thường.
“Cữu, không nói lời nào ta cũng sẽ không cho rằng ngươi câm điếc. Đến ầm ỹ ta như vậy, tin hay không ta một phen hỏa thiêu chỗ này của ngươi?” – Tô Doanh Tụ mày liễu dựng thẳng, thật muốn lao ra người đá cho người nào đó vài cái cho hả giận.
“Được được, ta không nói nữa, các ngươi tiếp tục … ngủ.” Để lại một trận cười to, Vạn Thi Lễ cất bước đi xa dần.
Thực đáng đánh đòn!
Tô Doanh Tụ vừa mới đứng dậy, một cánh từ đã từ phía sau vòng qua eo nàng, đem nàng một lần nữa trở lại trong ổ chăn, nhiệt độ cơ thể ấm nóng tiếp xúc với thân thể nàng khiến cho nàng một trận run rẩy.
“Tụ nhi, ta rốt cuộc hiểu được nguyên nhân vì sao quân vương lại tham luyến phù dung trướng, không chịu lâm triều.” – Nhiệt khí ấm áp phun lên phía sau tai nàng, làm cho nàng nhịn không được rụt đầu vai lại. Rất ngứa!
“Nàng thật đẹp.” – Hắn gần sát bên tai nàng – “Một đêm xuân mất hồn tận xương như vậy làm cho ta khắc cốt minh tâm.” Đã mơ hồ đoán ra tối hôm qua mình thất thường như vậy là vì có người hạ thuốc vào chén nước trà, nhưng hắn lại thầm nghĩ cảm tạ người kia.
Lửa nóng nhất thời thổi quét toàn thân Tô Doanh Tụ, nghĩ đến một đêm qua điên cuồng, nàng thật muốn tìm cái hố mà chui vào.
Thân thủ xoay đầu vai nàng, bốn mắt nhìn nhau, ái muội nháy mắt lại lan tràn.
Tô Doanh Tụ mặt đỏ như con tôm, hai tay chống trước ngực hắn, thanh âm yếu ớt như muỗi nói: “Không cần …” Nàng toàn thân đều đau nhức, thật sự không thể lại gánh vác thêm nhiều vui thích. Hiện tại nàng rốt cuộc hiểu được cái tên gọi “xử nữ lệ” do đâu mà tồn tại, xử nữ thật sẽ rơi lệ đến chết. May mắn nàng thưở nhỏ tu tập võ công, nội lực thâm hậu, nếu không nhất định sẽ chết trên giường chỉ vì giao hoan.
Mặt Kỉ Ngâm Phong cũng đỏ ửng, ngón tay theo từ đầu vai nàng uốn lượn trượt xuống u cốc rậm rạp, ngựa quen đường cũ tìm u tham mật. Cảm giác nước mật tinh mịn trào ra, ngón tay rời khỏi, hạ thân nóng rực từ từ xâm nhập u cốc, lập tức liền cảm giác bị vách tưởng của nàng gắt gao vây trụ, hưng phấn bốc lên trong đầu.
“Tụ nhi …” – Hắn kịch liệt luật động, trong miệng thấp hô tên thê tử.
Nàng theo hắn luật động mà trầm luân trong bể dục, nước chảy bèo trôi.
Hết thảy trần về trần, thổ về thổ, hồi phục bình tĩnh.
Tiếng hít thở vững vàng đều đều ở trong phòng phiêu đãng.
Đó là một loại trực giác, trực giác của người học võ.
Tô Doanh Tụ tuy đang mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trực giác vẫn làm cho nàng thanh tỉnh đúng lúc. “Ai?”
Sao một hồi tĩnh lặng, người tới rốt cục lên tiếng, “Sao có thể là ngươi?” Hắn không tin, hắn đau khổ bày ra mưu kế, vậy mà lại tính sai.
Tô Doanh Tụ đùa cợt giương lên khóe môi: “Vân đại lâu chủ không thể tin được đúng không? Mà cũng đúng thôi, bất luận là kẻ nào cũng không tin được ta lập gia đình đã mấy tháng, lâu như vậy mà vẫn một thân trong sạch như trước.”
“Vì sao lại như vậy?” – Vân Phi Lai phát ra tiếng rống như con dã thú bị thương.
“Bởi vì ta còn chưa xác định rõ có phải thật sự muốn cùng một văn nhược thư sinh sống cả đời hay không.” – Nàng lửa cháy đổ thêm dầu.
“Là ta, cư nhiên là ta tự tay đem ngươi đẩy vào trong lòng một nam nhân khác.” – Vân Phi L trong lòng đau nhức, thân hình lay động một chút, một ngụm máu nóng từ cổ họng trào lên đến miệng, chậm rãi tràn ra khóe môi.
“Tướng công nhà ta hẳn là phải mang tiệc rượu đến để đáp tạ một mảnh hảo ý thành toàn của lâu chủ.”
Vân Phi lai đánh ra một chưởng, chưởng phong đánh thẳng về phía giường, màn trướng tung bay.
Ngân quan chợt lóe hướng thẳng vào mặt mà lao tới, Vân Phi Lai không thể không lắc mình tránh né, màn trướng một lần nữa buông xuống.
Nhưng vừa mới kia thoáng nhìn kinh hồng cũng đã đủ làm cho hắn khí huyết lộn một vòng. Cho dù bọn họ vẫn đang nằm trong chăn gấm, nhưng cứ theo cánh tay lõα ɭồ lộ ra ngoài là có thể nhìn ra dưới lớp chăn gấm kia là hai thân thể trần trụi.
Tiếng bàn bị đập nát vang lên trong phòng, Vân Phi Lai phát ra một tiếng rống to, tựa như con dã thú bị thương chạy vội ra khỏi phòng.
Tô Doanh Tụ kinh ngạc mở to mắt. Hắn không phải là đã điên rồi chứ?
“Tụ nhi …” – Kỉ Ngâm Phong nói mê một tiếng, thân thủ lại vòng qua thắt lưng ôm lấy nàng.
Nhìn nam nhân ngủ như chết này, Tô Doanh Tụ chỉ có cười khổ một tiếng. Hắn còn ngủ thực kiên định a, cũng không hề biết rằng mình mới vừa từ quỷ môn quan trở về.
o0o
Thời điểm Tô Doanh Tụ ngủ đẫy giấc sau bước ra cửa phòng liền nhìn đến cậu mình biểu tình quái dị đang ngồi ở sân nhà nhìn nàng.
“Đột nhiên phát hiện ta đẹp hơn sao? Cữu.” – Nàng trêu chọc nói.
“Vân Phi Lai điên rồi.” – Vạn Thi Lễ nói xong liền chờ mong đáp án của nàng.
“Thật sao?” – Nàng lắp bắp kinh hãi – “Thật sự đã điên rồi sao?” – Đường đường là người đứng đầu một lâu mà lại yếu ớt như vậy? Chẳng lẽ những người cố chấp thật sự không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hay là việc này đối với hắn mà nói thật sự là một đòn đả kích trí mạng?
“Nói cho ta biết tiền căn hậu quả một chút đi.” – Sắc mặt bà tám của hắn lập tức xuất hiện.
Tô Doanh Tụ mày liễu giuơng lên: “Ta vì sao phải nói cho ngươi?”
“Bởi vì ta là cữu của ngươi.” – Hắn cố gắng bày ra bộ dáng trưởng bối.
“Ngươi chẳng những là cữu của ta, mà còn là nam nhân lưỡi dài nổi danh thiên hạ, cho nên ta sẽ không nói cho ngươi.” – Bất kể là tin tức gì, một khi hắn đã biết liền đại biểu cho việc toàn thể giang hồ đều biết, nàng mà nói cho hắn thì chẳng khác nào viết cái bố cáo chiêu cáo cho toàn thiên hạ.
Nhìn ngoại sinh nữ nghênh ngang mà đi, Vạn Thi Lễ muốn giận mà không nổi, đem ánh mắt phóng tới người ở bên trong, vẻ mặt cười đến là gian tà đi vào căn phòng vợ chồng Kỉ thị ở lại.
Kỉ Ngâm Phong vừa mới đem vạt áo chỉnh trang lại bồn chồn nhìn người đi vào trong phòng: “Cữu, có việc sao?”. Nên nói thế nào đây, hắn trên mặt tựa hồ tràn ngập vẻ không có hảo ý, không biết nói như vậy có tính là xuyên tạc trưởng không nữa.
Vạn Thi Lễ vẻ mặt hiền lành tiêu sái đến gần, giọng điệu thâm thúy nói: “Ngâm Phong a, buổi tối hôm kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tụ nhi chưa nói sao?” – Kỉ Ngâm Phong mày kiếm khẽ nhếch, cười hỏi lại một câu.
Vạn Thi Lễ sờ sờ cái mũi: “Chưa nói! Ngươi nói đi, hai người các ngươi ở trong phòng một ngày hai đêm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lòng hiếu kỳ có thể gϊếŧ chết cửu mệnh miêu, huống chi hắn đây là Vạn Sự Thông lấy việc buôn bán tin tức mà nổi danh võ lâm.
Kỉ Ngâm Phong cúi đầu cười cười, che dấu đi vẻ mặt hạnh phúc, ngẩng đầu lên thần sắc đã khôi phục như bình thường: “Cũng không có chuyện gì to tát cả, chẳng qua buổi tối hôm kia ta bị nhân ép uống một ly nước trà mà thôi.” Lát nữa Tụ nhi đến nhất định phải hỏi rõ xem rốt cuộc trong nước trà có thả dược gì mà làm cho hắn biến thân thành sắc quỷ không biết thỏa mãn, cứ quấn quít lấy nàng cầu hoan.
“Đêm hôm kia?” – Vạn Thi Lễ trừng lớn mắt – “Thì ra dạ hành nhân kia là cố ý dẫn ta rời đi.”
“Cữu?”
“Ngươi thì bị người ta hạ dược, Tụ nhi đi phó ước, sau đó ngày kế tiếp Phi Lai lâu chủ lại phát điên …” – Vạn Thi Lễ lầm bầm lầu bầu, rơi vào trong ý nghĩ của bản thân, một lát sau thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, vỗ song chưởng nói: “Ta biết rồi, nhất định là Vân Phi Lai không biết tự lượng sức mình, tự chuốc lấy cực khổ mới có thể đưa mọi chuyện tới hậu quả xấu thế này. Nhưng …” – Ánh mắt nghi hoặc nhìn Kỉ Ngâm Phong từ trên xuống dưới – “Ngươi đến tột cùng bị người ta hạ dược gì?”
“Ta không biết.” – Đây là lời nói thật.
Nhưng hiển nhiên Vạn Thi Lễ không cho rằng hắn nói thật.
“Ngươi thật sự không biết?”
“Hắn không biết.” – Một thanh âm thản nhiên bay tới.
Vạn Thi Lễ quay đầu lại mới phát hiện Tô Doanh Tụ không biết đã quay lại từ lúc nào, trong tay còn bưng một khay đồ ăn, vẻ mặt hứng thú nhìn hắn.
“Là cái gì?” – Hai nam nhân trăm miệng một lời hỏi.
Tô Doanh Tụ chậm rãi đem đồ ăn đặt lên bàn, không chút để ý nói: “Xử nữ lệ.”
Kỉ Ngâm Phong vẻ mặt mê mang.
Vạn Thi Lễ nghe xong lại như hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ngâm Phong, ăn cơm.” – Nàng thẳng tiếp đón trượng phu ăn cơm, đối với ánh mắt trở nên quỷ dị của cậu mình xem như không thấy.
“Thành thân lâu như vậy, hai ngươi cư nhiên chưa có viên phòng?” – Hắn rất tò mò, rõ ràng bọn họ bình thường đều biểu hiện rất là ân ái a.
Chiếc khay lên tiếng trả lời thay cho chủ bằng cách trực tiếp bay thẳng vào mặt người nào đó.
Hắn bổ nhào một cái nhảy ra khỏi phòng, bất mãn kêu lên: “Tô Doanh Tụ, ngươi rất là không tôn trọng trưởng bối.”
“Dù sao ngươi cũng không có thói quen đấy, chẳng phải sao?” – Nàng nhàn nhạt ứng thanh, đem bát cơm vừa xới xong đưa cho trượng phu.
“Ta không có thói quen không có nghĩa là ngươi có thể tiếp tục như vậy.”
“Nếu đã không phải thói quen, ta chỉ sợ vạn nhất nếu ta thay đổi thái độ thì ngược lại ngươi còn cảm thấy không thoải mái nữa kia. Đây là ta rất hiếu thuận a, cữu.” – Tô Doanh Tụ mặt không đỏ, khí không suyễn nói ra lý do.
Kỉ Ngâm Phong buồn cười, cúi đầu dùng sức và cơm. Cuộc đối đáp giữa đôi bảo bối sanh cữu này quả thực là món khai vị rất tuyệt.
Cơm mới ăn được một nửa thì Vạn Thi Lễ hứng thú vạn phần vọt tiến vào.
“Cữu, có tin tức?” – Tô Doanh Tụ mắt phượng khinh dương, thuận miệng hỏi.
“Huyết Kiếm Vô Tình bị người của Vô Tình môn tróc trở về chịu thẩm, khó trách hắn không có tới tìm ta.” – Hắn dương dương tự đắc nhìn tờ giấy trên tay, nói.
Ngay sau đó Tô Doanh Tụ mắt hạnh không tự chủ trừng lớn, tin tức này quả thật làm cho nàng lắp bắp kinh hãi, lập tức buông bát cơm trong tay, đoạt lấy tờ giấy.
“Ngâm Phong, chúng ta cơm nước xong sẽ lên đường.” Nàng xem xong nội dung trên tờ giấy, tùy tay chà xát một hồi, sau đó lại bưng bát lên.
o0o
Không rõ, thật sự có điểm không rõ. Kỉ Ngâm Phong nhíu mày, tiếp tục trầm tư đau khổ suy nghĩ.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” – Theo ngoài cửa sổ xe thu hồi lại tầm mắt, Tô Doanh Tụ quay qua nhìn kỹ nét mặt của hắn rồi hỏi ra miệng.
“Cữu của nàng đốt pháo trúc tiễn nàng.” – Hắn nói.
Nàng gật đầu: “Đúng rồi.”
“Có ý tứ gì?”
“Tiễn ôn thần.” – Nàng một chút ngượng ngùng cũng không có, trực tiếp nói ra đáp án.
Hắn cứng họng nhìn nàng. Ôn thần? Ở trong mắt Vạn Thi Lễ thì nàng có lẽ thật sự xứng với cái danh ôn thần. Nghe nói nàng mới chỉ ở nhờ Thu Phương viện có hơn mười ngày, mà sinh ý của Tần Hoài thanh lâu giảm đi thấy rõ, không vì cái gì khác mà bởi vì các nữ quan nổi danh có họ, vinh quang tột đỉnh đều chạy đến Thu Phượng viện nói chuyện phiếm đánh cờ với nàng, bỏ ngoài tai mọi lời nói của tú bà nhà mình.
“Không có biện pháp, đây là lệ chất trời sinh đã có a, ta là Tô đại cô nương người gặp người thích thôi.” – Tô Doanh Tụ cười hì hì nhìn hắn, bày ra động tác tao thủ làm tư, hỏi – “Có hay không một chút phong trần vị?”
“Không có.” – Hắn trực tiếp phủ định. Nàng vốn một thân khí chất u nhã, muốn học được tư vị nữ tử phong trần thật sự là học không nổi.
Nàng bĩu môi, con mắt vòng vo xoay chuyển, đột nhiên tựa đầu phát buông, vạt áo nửa hé mở, lộ ra bờ vai trắng nõn nhẵn nhụi, mắt phượng bày ra tư thái mị hoặc, dùng giọng điệu mềm nhẹ đặc thù của đất Giang Nam mà nói: “Hiện tại có hay không?”
Kỉ Ngâm Phong ánh mắt căng thẳng, thanh âm trở nên thô dát, “Tụ nhi …” Giai nhân la sam che đậy, kiều dày tán, đôi mắt đẹp phong tình vạn chủng, hơn nữa lại gần trong gang tấc, máu trong người hắn thật như muốn sôi lên rồi.
Ngay khi nhận thấy sự khác thường trong ánh mắt hắn, Tô Doanh Tụ nhanh tay kéo lại xiêm y, vọt đến một bên: “Ta chỉ là hỏi ngươi có vị phong trần hay không, không có đánh tính yêu thương nhung nhớ.”
“Ta không ngại.”
“Sự thật chứng minh, biện pháp các nàng dạy quả nhiên hữu hiệu.” – Nàng lộ ra vẻ mặt đắc chí.
Hắn đột nhiên có dự cảm không hề tốt chút nào.
Quả nhiên, câu kế tiếp mà nàng nói đã lập tức chứng minh ý tưởng của hắn. “Muốn cho nam nhân cầm giữ không chừng thì chiêu này rất có ích.”
Thân thủ lau một phen mồ hôi lạnh, hắn có chút vô lực: “Nàng học cái này để làm gì?”
“Chẳng vì gì cả, chỉ là tò mò thanh lâu nữ tử làm thế nào mà câu dẫn được trượng phu của người khác thôi mà.”
“Nàng …” – Kỉ Ngâm Phong đột nhiên không biết nên nói gì với nàng.
Nàng ngồi trở lại bên người hắn: “Ngâm Phong, chúng ta đến kinh thành đi dạo đi.”
“Được.” Tay hắn vòng qua thắt lưng nàng, đầu chậm rãi tới gần cổ áo tỏa ra hương thơm của nàng.
“Ba.” Một tiếng vang nhỏ khiến cho vẻ mặt hắn bình thường trở lại, tâm trí cũng thanh tỉnh.
“Nếu ta nhớ không nhầm thì thánh nhân có giảng qua bậc quân tử không thể tham luyến khuê phòng chi nhạc mà quên đi trách nhiệm của mình.” Khổng lão thánh nhân giảng qua rất nhiều, tùy tiện trích dẫn một câu đều có thể dùng đến.
“Có chừng có mực là tốt rồi.” – Hắn ủy khuất bĩu môi.
“Cho nên, ngươi lại muốn ra khỏi xe để thanh tỉnh đầu óc một chút có phải không?” – Nàng không có hảo ý xem xét hắn.
“Đương nhiên không phải.” – Hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng như hòa thượng nhập thiền.
Tô Doanh Tù phì cười vui vẻ.
o0o
Kinh đô từ trước đến nay vẫn luôn là chốn phồn hoa tụ tập khắp thiên hạ.
Vừa đặt chân tới tiểu điếm hẻo lánh, thậm chí chưa kịp nghỉ ngơi, vừa vào đêm là Tô Doanh Tụ liền tính ra khỏi cửa do thám tin tức.
Kỉ Ngâm Phong kéo lấy tay áo nàng, biểu tình quyết tuyệt yêu cầu nàng phải cho hắn đi cùng.
“Ta đi Âm U môn a, ngươi đi theo không thích hợp.” – Nàng thấp giọng cự tuyệt, không nghĩ sẽ kinh động tới những khách nhân khác trong điếm.
“Âm U môn? Không phải Vô Tình môn sao?” – Hắn nhớ rõ mình nghe được là Vô Tình môn.
“Chuyện giang hồ, người giang hồ, ngươi không hiểu.”
“Không! Ta tuyệt đối không nghĩ lại để người ta ép uống dược trà một lần nữa.” – Đây là lý do của hắn.
Tô Doanh Tụ trầm mặc, rồi sau đó bất đắc dĩ gật đầu.
Tổng bộ của một tổ chức sát thủ sẽ ở kinh thành? Chuyện này vô luận thế nào cũng đều làm Kỉ Ngâm Phong không thể tin được. Nhưng hắn lại không thể không tin, bởi vì hiện tại bọn họ đang ở trên đỉnh tổng bộ của người ta hóng gió. Nói thật, thời tiết rét lạnh như vậy mà chạy lên nóc nhà hóng gió thì quả thật là phi thường không thoải mái.
“Đã sớm nói là ngươi không cần theo tới a.” – Tô Doanh Tụ nhìn hắn phi thường bất đắc dĩ, thân thủ cởi xuống áo choàng màu trắng của mình khoác thêm cho hắn.
Kỉ Ngâm Phong nhìn nàng, trong lòng lại thở dài, không phải hắn muốn nói a, ban đêm tham nhập vào tổng bộ sát thủ của người ta mà nàng còn mặc một thân áo trắng chói mắt, thực sự là quá kiêu ngạo!
“Quần áo của ta khó coi lắm sao?” – Nàng hơi hơi nghiêng đầu, biểu tình mang theo vài phần hoang mang.
Kỉ Ngâm Phong lắc đầu, “Đẹp lắm.” Tựa như tiên tử đạp nguyệt lâm phàm.
“Vậy ngươi tức giận cái gì?” – Nàng càng không hiểu.
“Ngươi mặc như vậy đến dò đường, có phải hay không rất …” Hắn hàm súc nhìn quần áo của nàng, cho dù hắn không phải người giang hồ cũng biết bình thường khi đi đêm đều là một thân hắc y.
Tô Doanh Tụ “phì” một tiếng nở nụ cười: “Ngốc tướng công của ta, ta vốn dĩ cũng không muốn che dấu a, nếu không đã chẳng cho ngươi cùng theo tới.”
Kỉ Ngâm Phong vẻ mặt mờ mịt. Đây là ý gì?
“Bởi vì ngươi không có võ công, cho nên mang ngươi theo nhất định sẽ bại lộ hành tung.” Cho dù nàng một mình đến cũng sẽ không có ý định đi thay quần áo.
Hắn cái hiểu cái không.
Nguyên bản khoảng sân rộng được bao phủ trong bóng tối, đột nhiên đèn đuốc sáng trưng.
“Bằng hữu đêm khuya đến thăm, không biết là có gì chỉ bảo?” – Thanh âm từ phíaưới truyền đến, người nói chuyện là một vị trung niên nam tử cẩm y ngọc đái, mang theo vài phần tư vị tiên phong đạo cốt.
“Không có gì chỉ bảo, vợ chồng chúng ta chỉ là cảm thấy kinh thành về đêm phá lệ mê người, thế nên mới muốn thưởng cảnh đêm trăng, mượn chỗ này của các vị một chút mà thôi.” – Tô Doanh Tụ thần sắc tự nhiên trả lời.
“Đạp Nguyệt Vô Ngân Quỷ Kiến Sầu Tô đại cô nương, từ bao giờ lại khiêm tốn như vậy?” – Trung niên nam nhân trên mặt mang theo nụ cười nhưng là ánh mắt lại lợi hại như đao, băng hàn thấu xương.
Là tên hiệu của nàng sao? Kỉ Ngâm Phong trong lòng nói thầm, nếu thật sự là vậy thì quả là rất chuẩn xác.
“Đâu có đâu có, ngay cả Âm U môn môn chủ đại nhân mà còn có thể biến hóa nhanh chóng thành kinh thành phú cổ, ta khiêm tốn một chút cũng là bình thường.”
“Cô nương là vì Lâm Nam Anh mà đến.” – Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Tô Doanh Tụ sờ sờ mái tóc dài, cắn cắn môi dưới, biểu tình mang theo mấy phần phức tạp: “Thật tò mò nha, vì sao ta rõ ràng đã thành thân rồi mà ai nhìn thấy ta cũng vẫn như trước bất khuất xưng ta là cô nương vậy?”
Kỉ Ngâm Phong ngửa đầu bất đắc dĩ nhìn một vòng trăng tròn treo cao phía chân trời. Tụ nhi lại muốn làm người ta đầu óc choáng váng sao?
“Đây là việc nhà của tệ môn, chỉ sợ Tô đại cô nương nhúng tay vào sẽ không thích hợp.” – Trung niên nam nhân phi thường hòa khí tiếp tục nói, hiển nhiên định lực thập phần thâm hậu, không hổ là người đứng đầu một môn.
Tô Doanh Tụ phi thường đúng ý hợp tình đáp lại: “Đúng vậy, là gia sự a. Người Lâm Nam Anh yêu là muội muội kết bái của ta, ngươi đem em rể tương lai của ta bắt lại, người làm tỷ tỷ như ta đương nhiên là muốn đến xem hắn một chút, thuận tiện đưa khẩu lao cơm cũng coi như là không quá phận đi.”
Kỉ Ngâm Phong bả đầu chuyển qua một bên, trong lòng thầm thấy buồn cười.
“Kẻ vi phạm sư huấn hẳn là nên bị trừng phạt.”
“Nói cũng đúng.” – Tô Doanh Tụ đồng ý gật đầu, nhưng chỉ một khắc sau ngữ phong lại thay đổi – “Nhưng cái này cũng còn phải tùy xem người làm sư phụ hạ mệnh lệnh là đúng hay sai a. Rõ ràng là ân oán của bậc bề trên các ngươi…” – nàng biểu tình suy tư, sau đó tiếp tục nói – “Ta nghe nói là vì môn chủ cầu yêu bất thành, bị Phi Nguyệt giáo tiền nhiệm giáo chủ cự tuyệt, nhất thời cảm thấy khó chịu, từ đó về sau kết thù kết oán …”
Ngay cả Kỉ Ngâm Phong cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí bắt đầu ngưng trọng, nhưng thê tử của hắn lại vẫn thao thao bất tuyệt, muốn ngừng mà không được, cứ như là năm đó đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ cục diện vậy.
Dưới ngọn đèn chiếu rọi, Kỉ Ngâm Phong rõ ràng thấy được trên mặt trung niên nam tử lúc xanh lúc trắng cảm xúc dao động, nghĩ đến lời Tụ nhi nói có thể là đúng sự thật thì có thể hiểu được, một là vì hắn bị người ta nói toạc ra chân tình, mất mặt không nhịn được, hai là bị chọc tức đến mức cả người phát run.
“Gϊếŧ!” – Hắn nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh tất sát, có vài bóng đen đã từ chỗ tối lao thẳng mà tới.
“Oa! Một chút cũng không hảo ngoạn, môn chủ tu dưỡng quá kém, chỉ đùa một chút mà đã hạ lệnh sát nhân a …” – Tô Doanh Tụ trước đem Kỉ Ngâm Phong kéo đến bên người, thân hình tránh được mấy đòn rồi nhảy xuống, hiện thân trong đình viện.
“Tô Doanh Tụ chính là Tô Doanh Tụ. Có thể công khai xông vào Âm U môn như vậy mà mặt không đổi sắc, chuyện trò vui vẻ, ngươi là người đầu tiên.” – Trung niên nam nhân mâu quang đã xuất hiện chuyển biến vi diệu.
Tô Doanh Tụ đột nhiên cười cười: “Nếu ta nói ta sớm đã tới, môn chủ có phải hay không sẽ đặc biệt tức giận?”
Trung niên nam nhân sắc mặt nhất thời đại biến, Kỉ ngâm Phong nghĩ nếu dùng cụm từ mặt trầm như mực, âm hàn khủng bố để hình dung cũng không quá lời.
Có người lại như không thấy lửa cháy tuyệt không cam tâm, tiếp tục nói: “Cũng không nhiều lắm, chỉ có ba lần thôi mà, hơn nữa lần này không vượt quá ngũ căn, môn chủ không cần quá tức giận.”
Không tức giận? Kỉ Ngâm Phong dường như có thể thấy đỉnh đầu vị môn chủ kia ẩn ẩn bốc lên khói lửa vô hình rồi.
“Ngươi đây là đang uy hϊếp ta sao?” – Trung niên nam nhân lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi nói.
“A!” – Tô Doanh Tụ một bộ biểu tình kinh sợ - “Làm sao có thể? Ta chỉ là muốn môn chủ nể mặt mà tha cho Lâm Nam Anh lần này thôi, sao lại dám uy hϊếp môn chủ đại nhân chứ.”
Trung niên nam nhân càng thêm phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng. Giờ này khắc này, hắn rốt cuộc hiểu vì sao toàn giang hồ đều gọi nàng là Quỷ Kiến Sầu, nàng căn bản chính là lấy chuyện chọc cho người ta tức chết làm nghiệp cả đời.
“Ngươi đã tới ba lượt, đều là tay không mà quay về sao?” – Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng này. Nghe nói Tô Doanh Tụ cũng không phải tay không mà phản, nhưng cũng không lưu lại tung tích gì làm cho người ta muốn truy cũng không được, cho nên giang hồ mới đặt cho nàng danh hào Đạp Nguyệt Vô Ngân.
Tô Doanh Tụ một bộ biểu tình bị vũ nhục: “Nhập bảo sơn tay không mà quay về, chỉ có ngốc tử mới làm thế. Ta lại không ngốc, nhưng cũng chỉ là thuận tay nhập cư trái phép vào trong phòng ngươi lấy chút đồ đem ra ngoài thưởng thức mà thôi.”
Oanh một tiếng, trung niên nam nhân ngón tay phát run chỉ vào nàng: “Thì ra là ngươi đem “Nhất mệnh đường” ta tân tân khổ khổ luyện chế …”
Cái gọi là “chút đồ” kia nhất định là rất quý, nếu không hắn cũng sẽ không hổn hển như vậy. Kỉ Ngâm Phong cũng bắt đầu tò mò rốt cuộc thứ kia có công hiệu gì?
Mất mặt sờ sờ cái mũi, nàng lẩm bẩm: “Nhỏ mọn như vậy làm gì? Cùng lắm cũng chỉ là hai mươi viên hoàn đan thôi mà.”
Còn nói “thôi mà”? Âm U môn chủ thiếu chút nữa đã vì lời nói của nàng mà trúng gió ngã xuống đất. Hắn khổ luyện ba năm, tổng cộng cũng chỉ mới luyện ra ba mươi viên, nàng lấy hai mươi, vậy mà còn nói “thôi mà”?
Kỉ Ngâm Phong giật nhẹ vạt áo thê tử, nhẹ lắc đầu nhìn nàng, ý bảo nàng không cần bức người ta tới phát điên. Bức Phi Lai Lâu lâu chủ giận đến phát điện đó là bất đắc dĩ, phàm là sự vẫn là không nên quá mức.
Tô Doanh Tụ đáp lại hắn bằng một nụ cười quyến rũ, làm cho tâm hắn lập tức dồn dập nhảy liên hồi.
“Cho nên nếu môn chủ thật muốn để ta tự mình đi tìm nơi Lâm Nam Anh bị giam thì dường như quá lãng phí thời gian của chúng ta rồi.” – Nàng rốt cuộc nói ra mục đích của mình.
Âm U môn chủ khóe mắt giật giật vài cái, tuy đã nhận thức đây là sự thật nhưng lại cực độ không cam lòng: “Thiên hạ làm gì có thể có chuyện tiện nghi như vậy.”
“Nói cũng đúng.” – Tô Doanh Tụ gật đầu đồng ý – “Cho nên ta lại muốn mượn gió bẻ măng, nhân thể lấy luôn cái gì mà “Hoa khiên ngưu cầm” của quý môn, môn chủ xin mời tự nhận xui xẻo.”
Âm U môn chủ khóe miệng bắt đầu động kinh, nhất thời muốn nói mà không thành lời.
“Tụ nhi.” – Kỉ Ngâm Phong thở dài – “Ngươi đến tột cùng là tới dò đường hay là đùa?” – Theo hắn thấy thì vế sau có vẻ giống hơn.
“Đùa a.” – Đương nhiên đáp án này là không cần hỏi cũng có thể khẳng định.
Hắn không nói gì.
“Chúng ta không ở phía trước ngoạn, Linh muội muội sao có thể đi cứu người trong lòng của nàng được.” – Nhìn phía xa xa nơi thiên không có đóa yên hoa, nàng tươi cười tuyệt mĩ.
Yên hoa: yên ở đây là khói, mình nghĩ có lẽ nó gần giống với pháo hoa nhưng được dùng như pháo hiệu
“Tô Doanh Tụ -----------“ Âm U môn chủ giận dữ. Nàng cư nhiên dùng kế điệu hổ ly sơn? Mà hắn đường đường là môn chủ một môn, lão đại của một tổ chức sát thủ, cư nhiên lại quên đề phòng chi tâm, thật sự là không thể tha thứ cho chính mình.
Tay trái bảo vệ Kỉ Ngâm Phong, tay áo phải lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, dáng người mạn diệu dưới ánh trăng khiêu vũ tựa như đào kép vũ kĩ cao siêu đang thong dong hiến nghệ, làm cho người ta không kìm lòng được mà nhìn chăm chú vào từng chuyển động của nàng.
Chỉ một tay mà có thể đối phó nhất môn chi chủ (môn chủ một môn), công lực này đã không phải thứ mà có thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Mọi người trong Âm U môn trong lòng đều phát lãnh khí, khó trách môn chủ quá mức tập trung vào nàng mà sơ sót sự tình khác.
Âm U môn chủ ngừng tay, hồ nghi nhìn người nọ thủy chung vẫn mang khuôn mặt tươi cười: “Đây đến tột cùng là dạng công phu gì?”
“Lưu Phi Vân Tụ chiêu bảy mươi hai, Vân Vũ Thất Thường.” – Tô Doanh Tụ cười meo meo nói ra đáp án.
Kỉ Ngâm Phong chỉ cảm thấy cái tên này thập phần lịch sự tao nhã, còn Âm U môn chủ thì lại quá mức sợ hãi. Quả nhiên là tuyệt thế võ công trong truyền thuyết đã thất truyền ba trăm năm về trước, khó trách nàng hành tẩu giang hồ lâu như vậy mà tới nay vẫn như đi trên đất bằng, hữu kinh vô hiểm.
“Các ngươi đi đi.” – Hắn vẫy tay thả bọn họ đi, bởi hắn biết mình căn bản không có khả năng lưu lại bọn họ.
“Chúng ta sau này còn gặp lại.” – Nàng cười hì hì nói.
“Không gặp vẫn tốt hơn.” – Âm U môn chủ sắc mặt càng trở nên âm trầm, còn tái kiến nàng thì hắn nhất định sẽ mạch máu bạo liệt mà chết.
“Cũng tốt.” – Tô Doanh Tụ biết nghe lời phải, phi thường vui vẻ với hành động phó chư.