Sau khi người đó rời đi, Điền Sơn Sơn tùy ý nhặt một con robot đầu vuông nhỏ trên kệ, trả tiền cho ông chủ, đồng thời hỏi người vừa rồi: “Ông chủ, chàng thanh niên kia định đánh nhau à?”
“Không phải,” ông chủ cảm thấy không có gì không nói được, bắt đầu tán gẫu, “Hắn đi tìm ông ngoại, một mình lão gia đi JM Star. Biết chuyện về Đỗ nguyên soái không? Tinh cầu kia nguy hiểm như vậy a..., hơn nữa ông của anh ta vừa đi đến ngôi sao JM, một thể chất cấp B bình thường,đi tới đó không phải ngại chính mình mệnh dài sao?”
Điền Sơn Sơn, người cũng là một thể chất cấp B bình thường và đã từng ở đó, sờ sờ cái mũi, đừng mắng anh ta, đừng mắng anh ta.
Ông chủ lắc đầu lia lịa: “Nhưng cũng không phải tất cả đều là lỗi của ông lão, muốn trách thì có thể trách cậu út Đỗ gia quá không hiểu chuyện.”
Điền Sơn Sơn khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến Đỗ gia?”
Ông chủ: “Hmm, em út Đỗ gia được ông Lý nuôi nấng. Đứa út một mình chạy đến JM Star không quay lại. Ông lão không yên lòng nên lặng lẽ ra đi.”
“ Là như vậy a...”
Trò chuyện vừa dứt, cửa hàng lại bị đẩy ra, lần này là đồng đội cũ của Điền Sơn Sơn, nhìn thấy người tới, Điền Sơn Sơn thở phào nhẹ nhõm, cùng người máy nhỏ chào hỏi đồng đội của mình. Trong vòng tay anh: “Tiểu Dịch, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi!
Ninh Dịch nghe, có vẻ không vui lắm: “Nói thật, tớ cũng không định tới, tiểu tử kia đang muốn cướp khách của mình, tớ cũng không biết vật liệu mà cậu nói có phải là thật hay không. Nếu chỉ là bình thường, để cho tớ tay không đi về, tớ nói cho cậu biết, huynh đệ cũng không làm nữa.”
Điền Sơn Sơn có biết con dị thú đó ở đẳng cấp nào không? Anh liên tục cầm đoan, và cuối cùng đã đưa Ninh Dịch và nhóm của hắn với vẻ mặt không tín nhiệm họ đến JM Star.
Bên kia, Lý Phỉ đang ở trên con tàu vũ trụ, liên tục phát tín hiệu liên lạc với ông, nhưng tinh cầu đó đã bị bỏ hoang từ lâu, tháp tín hiệu trên đó cũng rất tệ, hắn đánh vô số mà không có gửi đi được . Hắn cũng không dám nghĩ đến những khả năng khác, anh chỉ có thể đỏ mắt mắng Đỗ Dật An, nếu như cậu ta không phải đi tới cái tinh cầu kia không màng tính mạng, gia gia làm sao có thể lặng lẽ rời đi.
Đừng để hắn nhìn thấy Đỗ Dật An, nếu không hắn sẽ làm cho cậu đẹp mặt!
Có tiếng nước róc rách quanh quẩn, đó là sức sống đã mất từ lâu trên mảnh đất của trung tâm hành tinh này.
Chỉ trong hai ngày, mọi thứ đã thay đổi ở đây. Mặt đất khô cứng trở nên tơi xốp hơn rất nhiều, điểm xuyết những chồi non xanh mướt. Những rãnh dọc và ngang nhỏ trên thân cây trơ trụi của cái cây ở trung tâm đã được làm nhẵn.
Trên cây vẫn còn hàng ngàn vết thương, và việc chữa trị một vết nhỏ như vậy dường như vô ích. Nhưng nó chỉ làm tăng thêm cảm giác rằng những vết sẹo chưa bao giờ được tu bổ, và sự xa lạ này đã đánh thức một thứ gì đó.
Có thứ gì đó trong hư không mở mắt ra, trong ý thức mơ hồ, mơ màng nghe thấy một thanh âm.
“Thật đáng thương...”
“ Nếu ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải nghe lời ah.”
Một con người. Một con người lần đầu tiên nói giúp nó.
Giọng nói lại vang lên, cậu đang tìm nước sạch. Sự tồn tại yếu ớt nào đó nhắm mắt lại một lần nữa, và đây là lần cuối cùng nó tin vào con người.
-
Trong một khu Hắc Nhằm có một vũng chất lỏng màu vàng xanh, từ chất lỏng đặc quánh đó nổi lên bong bóng, khi bong bóng vỡ ra, một mùi lạ không thể diễn tả được tràn ra xung quanh.
Đỗ Dật An đứng trên tảng đá, nhìn suối nước độc tram mặc.
Cậu không muốn uống thứ này ngay cả sau được khi thanh tẩy. Ai biết có gì trong đó.
“Này...” Lão Lý thấy Đỗ Dật An đứng bất động ở đó, cũng cúi đầu liếc mắt nhìn thoáng qua, trong ghét bỏ còn chút sợ hãi, kéo Đỗ Dật An đang đứng yên lui ra sau một bước. Cái này nếu té xuống, có thể biến thành một bộ xương khô trong nửa giờ.
Đỗ Dật An nói rằng cậu đang tìm nguồn nước, lão Lý nhìn cậu tùy tiện ném vài mảnh sỏi lên đất cát liền hướng về một hướng mà đi, ông nghĩ rằng phương pháp tìm nước này thực sự có chút tùy tiện, không nghĩ tới thật sự có nước, nhưng có điều là nước trông có độc và buồn nôn.
Ông Lý cố gắng thuyết phục: “ Cái này, vẫn là không nên thử a?”
Đỗ Dật An im lặng, ngươi có nghĩ rằng ta muốn thử không?
Cậu để lão đứng sang một bên, lấy ra quả cầu thi triển một đợt tinh lọc, dù sao cũng đây cũng là nguồn nước, bản thân cậu không uống, dùng để tưới cũng không sao. Tiền đề là trời không mưa.
Những luồng khí đen tràn vào quả bóng, và chất lượng nước trở nên rõ ràng bằng mắt thường, và tất cả chất độc và ô nhiễm dường như được loại bỏ.
Lão Lý kinh ngạc nhìn bóng người đứng trên tảng đá, không khỏi lui về phía sau nửa bước, ông không nghĩ tới quả cầu thủy tinh trong suốt mà Đỗ Dật An lấy ra chỉ là một cái công cụ tinh lọc, máy tinh lọc tiên tiến nhất, nó cũng không lọc được như thế này.
Đỗ Dật An thu hồi quả bóng bỏ vào túi, lúc này có một cơn gió lướt qua mặt, hất tung vài sợi tóc. Nhưng nếu bạn chú ý đến lão Lý ở bên cạnh, căng bản là không có chút gió nào.
Đỗ Dật An không quan tâm, cậu đo lại phương hướng của nguồn nước và tiếp tục tìm kiếm nguồn nước theo hướng gió.
Chẳng mấy chốc, cậu đã đến bên ngoài một hang động.
Hang sâu, cửa vào giống như miệng của một con dị thú khổng lồ đang há to miệng chờ con mồi ngu dốt tự ý chui vào.
Lão Lý luôn muốn đi theo cậu, Đỗ Dật An cũng lười quản, cho nên lần này kêu lão theo sát, cậu muốn đi vào. Lão Lý cũng không ngốc, nghe lời này tự nhiên là dán sát vào, cũng không dám chiếu sáng, liền tự mình đeo kính nhìn ban đêm.
Huyệt Động một đường hướng xuống phía dưới, cách mặt đất chừng mười mét, bên trong rộng rãi đến kinh ngạc, hơn nữa diện tích rộng như vậy, đồng thời cũng ẩm thấp, bên trong không thể không có gì.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Đỗ Dật An không thấy gì hết. Cậu đoán là trong đây hẳn phải có một thợ săn đỉnh cấp trong hang động này và không tha cho bất kỳ sinh vật nào khác trong lãnh thổ của nó.
“Ta đoán sai rồi?” Mấy phút sau, Đỗ Dật An hai người đã tới đáy, trước mắt xuất hiện một mảnh nước ngầm sạch sẽ.
Cậu nhìn xung quanh, trên bức tường đá có dấu vết của những con thú cỡ lớn mài móng vuốt. Phán đoán của cậu không sai, nơi này quả nhiên có thứ càng cường đại hơn. Cậu chỉ không biết tại sao, cậu lại không gặp phải bất cứ thứ gì trên đường đi, và việc tìm thấy nguồn nước là không thể tin được.
Đỗ Dật An nhún vai, quên đi, không sao cả. Lần sau cậu tự mình tới, nếu gặp lại, cậu có thể tóm lấy nó và bán với giá hời.
Sau khi đổ đầy nước vào dụng cụ, hai người quay lại nhà gỗ. Lúc này, vẫn còn một khoảng thời gian trước đó đã ước định với Điền Sơn Sơn, vì vậy Đỗ Dật An đã ra ngoài săn bắn.
Rất nhanh, cậu liền kéo một con dị thú về, không có cách nào, nút không gian dung lượng có hạn, cái thứ này quá lớn không vừa, đành phải kéo về.