Tôi Chỉ Có Một Tinh Cầu Mà Thôi!

Chương 41

Như chợt nhớ ra, khi Đỗ Dật An tìm thấy Đỗ Ôn Vân, anh ta vẫn đeo bút bên tai, một tay cầm một bức vẽ, khua tay trước mặt: “Suýt nữa ta quên mất, anh không lấy được đâu, bỏ đi những thứ không thuộc về mình."

Ví dụ như vầng hào quang may mắn, phần thưởng ngoại hình, BUFF khiến mọi người choáng váng trước nụ cười của bạn, v.v., tất cả những tiện ích có được từ hệ thống đều phải bị loại bỏ ngay bây giờ.

Dường như có thứ gì đó vô hình đã bị làn sóng này cuốn đi.

Đỗ Ôn Vân cảm thấy bất an, vẻ mặt đầy nhục nhã, tức giận nói: "Ta biết quan hệ của chúng ta không tốt, nhưng anh không cần vu khống ta như thế phải không? Ta tệ đến mức phải trộm cắp sao?"

“Ngươi không phải trộm sao?” Đỗ Dật An lần đầu tiên nhìn kỹ người trước mặt, sau đó kinh ngạc nói: “Đây cũng là lần đầu tiên ta phát hiện mặt ngươi khá là dày đó. Lột xác ngoại hình ngươi trộm vẫn còn giữ. Có phải là ta lấy lại ít quá không?"

Hắn không thể giải thích tại sao, ánh mắt Đỗ Dật An không hề hung dữ, nhưng Đỗ Ôn Vân không thể chịu đựng được, lùi lại nửa bước sau khi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, có lẽ sau khi mất đi hệ thống, hắn cuối cùng cũng cảm nhận lại được cảm giác áy náy.

Sau đó là một tiếng cười khúc khích, chủ nhân của đôi mắt đó nhìn đi chỗ khác, như thể vừa nhìn thấy một con kiến

đi ngang qua chân mình, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác không chút cảm xúc.

"Rời khỏi."

Đỗ Ôn Vân sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, cắn môi, nhanh chóng rời khỏi hành tinh phải khiến hắn xấu hổ này.

Karl đi tới trước mặt thiếu niên đang vẽ và viết trên giấy, nhìn con tàu vũ trụ đang rời đi và thì thầm: "Ngài không cần xử lý nó à?"

Ở chung với cậu khoảng thời gian này, Karl cũng phần nào hiểu được tính tình của người này là như thế nào. Một người thất thường như Đỗ Ôn An không thể không xúc phạm Đỗ Dật An dù ở chung một mái nhà. Và liệu người xúc phạm người này có thể dễ dàng được tha thứ?

Thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Karl không hỏi thêm câu nào nữa.

Ngoại trừ một ít hào quang được ban thưởng, Đỗ Dật An lấy đi chính là những thứ người ngoài này đã lấy được lợi ích từ hệ thống, quan trọng nhất chính là nó không nên tồn tại ở thế giới này.

Điều gì sẽ xảy ra với những người lãnh đạo thế hệ trẻ của đế quốc, những người được khen ngợi trên mây, sau khi mất đi mọi sự ủng hộ? Bạn có thể chịu đựng được những ngày không ai để ý đến mình, bạn dần bị mọi người lãng quên, dù đứng trước mặt người khác cũng không được chú ý?

Thông thường, Đỗ Dật An chỉ tái chế hệ thống rác và không quan tâm đến sự sống chết của kí chủ, loại rác tương tự thường sẽ sớm trở lại hình dạng ban đầu sau khi mất năng lực, và nếu bản thân kí chủ xuất sắc thì khi mất năng lực sẽ chỉ mất đi quyền lực, điều đó không đủ để ảnh hưởng đến cuộc sống.

Nhưng ai đã đề xuất với Đỗ Ôn Vân gọi cậu là "Dật An" trong hai ngày?

Cậu đặc biệt cho hắn ta một ân huệ. Thật nhân từ đi.

Sự ra đi của Đỗ Ôn Vân không ảnh hưởng đến ai, công việc xây dựng trong thị trấn vẫn đang được tiến hành rầm rộ.

Trên vùng đất cát vàng trống rỗng được bao quanh bởi những dòng sông, với sự nỗ lực chung của con người và máy móc, những công trình cổ kính với nhiều phong cách khác nhau lần lượt ra đời, lấp đầy sự trống trải của nơi này, dù chỉ là những viên đá thô sơ, chỉ là một viên gạch và căn nhà gỗ, nhưng Kim Minh chỉ đứng sang một bên và nhìn, và y có thể tưởng tượng đến những con người đó cười đùa và đi qua các con phố, trở về nhà hoặc tiếp tục đi nơi khác.

Trong quá trình hoàn thiện những căn nhà này, y đã nhiều lần nghe thấy con người nói về thiếu niên họ Đỗ đó.

Họ nói rằng những chiếc máy mà Tinh Chủ mua là những chiếc máy đắt nhất trên thị trường, không gây ô nhiễm hoặc ở mức tối thiểu và họ không có ý định sử dụng kim loại tổng hợp trong vật liệu xây dựng vì hành tinh không thể tiêu hóa chúng. Một số người vô tình đánh rơi túi đựng dung dịch dinh dưỡng xuống đất, sau đó lập tức nhặt lên với sắc mặt tái nhợt và hoảng sợ, như sợ nếu nhặt chậm một giây sẽ bị kết án tử hình. .

Kim Minh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trước đây mỗi lần bị con người xây dựng như vậy đều khiến y khó chịu, nếu phạm vi rộng sẽ trở thành một vết thương nhỏ, nhưng lần này lại không có vết thương mới, chỉ có vết thương cũ đang được chữa lành từng chút một. .

"Ừ... Ta đã ăn những thứ này rồi. Trên tinh cầu này có loại trái cây đặc biệt nào không? Loại ăn rất ngon." Trong phòng một người khác đang nói chuyện, lại bật mạng sao lên, nhưng dường như lại không phát hiện được gì đạt yêu cầu, hiện tại cậu đã đóng giao diện mua sắm và đang ngồi trên sofa chơi game.

Ngon, trái cây?

Kim Minh nhìn những cái cây mà con người gọi là cây ăn quả ở sân sau, trên chúng có những quả màu đỏ, điểm xuyết giữa những chiếc lá xanh, trông rất đẹp mắt.(chắc là táo😊)

Bóng người mơ hồ biến mất trong phòng, một cơn gió thổi qua Đỗ Dật An, cậu liếc nhìn hướng gió, quay đầu lại mới phát hiện trái cây lại được đặt ở trên đầu giường mình.

Vụ việc đã được giải thích và viên thạch anh tím đã xuất hiện như thế này.

Quả có màu tím sẫm, nhìn hơi giống quả trứng đen, bề mặt nhẵn, cuống còn rất tươi, hiển nhiên là mới hái.

Trong mắt đầy ý cười, Đỗ Dật An nhặt trái cây ở đầu giường lên, sau khi nghiên cứu cách ăn, cậu xé lớp vỏ mỏng và chín của trái cây ra, cắn một miếng phần thịt trắng mềm bên trong cực kỳ ngọt ngào và đầy ẩm ướt. Đối với một loại trái cây có hương vị tuyệt vời như vậy, e rằng chỉ có “người” nào đó mới biết nó mọc ở đâu và có thể hái về nhanh như vậy.

Đỗ Dật An dùng ngón chân trần gõ gõ xuống đất, không khỏi nói đùa: “Ngươi thật tốt.”

Kim Minh xúc động trong lòng, bối rối nhìn người nói muốn ăn trái cây đặc biệt, ngon có nghĩa là gì?