Đỗ Ôn Vân không khỏi vui mừng, mặc dù không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng mục đích của hắn đã đạt được, Lam Âm ở ngay trước mặt hắn, cùng hắn ngủ chung giường. Tiếp theo, hắn chỉ cần €€€€….
Đợi đã, tai của Lam Âm bị sao vậy?
Đỗ Ôn Vân kinh hãi đến hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi dậy mới phát hiện không phải do mình bị hoa mắt, Lam Âm thật sự có một đôi tai khác, cũng không phải của nhân loại. Ngoài ra còn có một cái đuôi lớn ở bên dưới, giống như đuôi chó sói.
"Hệ thống, hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đột biến?" Đỗ Ôn Vân gọi hệ thống, cố gắng suy đoán chuyện gì đang xảy ra, nhưng mấy giây trôi qua vẫn không có phản hồi.
Thông thường, hệ thống sẽ cho hắn ta số điểm cần thiết để mua thuốc giải độc cho loại thuốc đột biến này.
Nhưng không phải vậy, nó vô hồn và không phản hồi.
"Hệ thống?" Tim Đỗ Ôn Vân bắt đầu đập nhanh không thể khống chế, nhớ lại hệ thống trước khi mình mất đi ý thức hành vi cực kỳ dị thường, hắn có một loại dự cảm rất không tốt.
Tiếng hô hấp càng lúc càng gấp gáp, hơi thở của Đỗ Ôn Vân càng ngày càng không ổn định, lúc đầu hắn đang nghĩ đến việc đi đón hoàng tử bị mất tích, hiện tại hoàng tử đang ở trước mặt hắn, hắn căn bản không để ý tới.
Hệ thống của hắn dường như đã biến mất.
Nhưng vào lúc này, Lam Âm ở bên cạnh hắn đã tỉnh lại.
Hai mắt Đỗ Ôn Vân bắt đầu đỏ hoe vì lo lắng, mất đi hệ thống, hai kế hoạch mà hắn hoàn toàn tự tin chuẩn bị, thực sựu ngay câu đầu tiên hắn cũng không biết nên nói gì với Lam Âm, nên nói gì để tăng thêm thiện cảm chứ không giảm bớt sự thân thiện?
Và làm thế nào mà Lam Âm, người trông như bình thường bây giờ lại trở thành thế này, có thể kế thừa đế quốc nữa không? Hắn ta không có hệ thống, vậy hắn ta có thể mua lọ thuốc giải độc ở đâu để Lam Âm có thể độ yêu thích 100% với hắn ta?
-
“Chậc, sao lại không có tiền?” Đỗ Dật An ngồi phịch xuống ghế sofa, qua lại một hồi, tài khoản vốn dồi dào của cậu lại chỉ còn con số 0 một cách đáng thương.
Tiền? Một nhân vật khác trong phòng nghe được lời nói đó.
Y không xa lạ, đó là thứ mà con người thường luôn nói ra trên môi. Và y cũng biết rằng có thứ gì đó cũng có giá trị trên hành tinh của mình.
Đỗ dật An tắt vòng tay xem thời gian, đã đến giờ hàng xóm bên cạnh thức dậy, không có tiền để mua sắm nên đi xem một chút kịch nhỏ cũng không sao.
Đỗ Dật An rời khỏi phòng, điều mà cậu không biết là bóng dáng thước tha không biết từ đâu lấy ra một viên pha lê màu tím và đặt nó lên đầu giường cậu.
Loại tinh thể đó là loại đá năng lượng thượng hạng được cả thiên hà săn lùng, chỉ cần một viên cũng có thể bán được giá cao ngất ngưởng.
Mọi thứ đều có ưu và nhược điểm. Với hệ thống công lược, bạn có thể dễ dàng nhìn thấu thiện cảm của người khác đối với mình, khéo léo nắm bắt điểm yếu của người khác và chiếm được trái tim của họ, từ đó thu được lợi ích cao hơn nhiều so với chi phí bỏ ra. Ngay cả khi không thành công, họ vẫn có thể dùng một số đạo cụ nhỏ để xoay chuyển tình thế.
Nhưng một khi mất đi sự phụ thuộc này, liệu những người đã quen dựa vào nó có còn có thể làm điều đó một cách dễ dàng như trước, kiêu ngạo nhìn mọi mục tiêu công lược chất lượng cao và coi chúng như thứ đã ở trong túi?
Đỗ Dật An miễn cưỡng gõ cửa hai lần, bên trong vang lên một tiếng "Vào đi" khàn khàn, cậu mở cửa, dựa vào khung cửa nhìn hai người trên giường.
Người vừa nói là Lam Âm đã tỉnh lại, anh ấy cũng đã ngồi dậy rồi, sau khi điều trị xong, sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, ngoại trừ đôi tai thừa ra thì khuôn mặt vẫn khá tuấn tú, quay mặt ra cửa. ... anh ta hỏi: "Xin lỗi, nơi này là ở đâu?"
Đỗ Dật An trả lời: "Hành tinh của tôi, hành tinh JM."
Ngôi sao JM... Trong đôi mắt xanh của Lam Âm hiện lên một cảm xúc nào đó, anh ấy im lặng một lúc rồi nói: "Cậu đã cứu tôi à? Cảm ơn cậu rất nhiều."
Đỗ Dật An gật đầu: “Ta cứu ngươi, nhưng thù lao cũng đã trả rồi, ngươi không cần cảm ơn ta.”
Sau đó, cậu tập trung sự chú ý vào bóng người vẫn quay lưng về phía cửa và đang đối mặt với Lam Âm.
“Nhưng người ở đằng kia vẫn chưa trả tiền.”
Giọng nói này vừa lạ vừa quen. Đỗ Ôn Vân làm sao có thể không nghe ra được, lúc này người đang ở cửa nói chuyện là Đỗ Dật An.
Nhưng sao điều đó có thể xảy ra?
Lam Âm cũng nhìn Đỗ Ôn Vân, Đỗ Ôn Vân là thiên tài dẫn đầu của thế hệ trẻ ở ngôi sao thủ đô, đương nhiên anh biết cậu ta, khi tỉnh dậy, cậu ta nhìn trông có vẻ hơi kỳ lạ, như thể cậu ta đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, và cậu ta vẫn đang trong trạng thái tuyệt vọng, cậu có chút bối rối, nhưng chắc hẳn là chuyện gì đó rất quan trọng nên vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Lam Âm thay mặt đối phương nói với Đỗ Dật An: “Xin lỗi, cậu ấy hình như có chút không thoải mái.”
Đỗ Dật An mỉm cười nhìn về phía sau lưng của người đàn ông, "Thật sao?"
Có lẽ bị nhìn chằm chằm như vậy khó chịu, hoặc có lẽ bị người ta chê là có hành vi thô lỗ, Đỗ Ôn Vân cuối cùng cũng quay mặt lại, khuôn mặt vẫn thanh tú như lúc đầu, cau mày yếu ớt, trông cậu ta quả thực rất khó chịu, đối với Đỗ Dật An thì có vẻ như vậy trong mắt cậu lộ ra vẻ ngạc nhiên vừa phải, "Dật An? Xin lỗi, vừa rồi đầu anh đau quá nên không nghe thấy."