Tôi Chỉ Có Một Tinh Cầu Mà Thôi!

Chương 31

Từ bên hông căn nhà nhỏ quay về phía trước, trước sân nhỏ có một chiếc ghế xếp bằng gỗ, trên đó có một thanh niên đang ung dung nằm.

Nhìn thấy có người tới, thanh niên đang nhắm mắt ngủ trưa mở mắt ra, uể oải duỗi người, vừa sờ sờ đồ ăn trên bàn, vừa mơ hồ nói: "Giá bao nhiêu?"

Giá bao nhiêu?

Ninh Nhĩ không có phản ứng, chỉ là kinh ngạc nhìn thiếu niên nói: "Này, đây không phải là Ngũ thiếu gia sao? Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây."

Đỗ Dật An cắn một miếng bánh bí ngô, nghe xong liền nhướng mi nhìn người đàn ông với nụ cười nham hiểm, hiển nhiên đối phương hình như cũng biết hắn.

Nhưng đối với hắn, việc cậu có biết cậu ta hay không không quan trọng. Đỗ Dật An chậm rãi nhai, ăn xong một miếng bánh bí, lại nhấp một ngụm trà thơm, chậm rãi nằm xuống, sau đó chậm rãi hỏi: “Không phải ngươi tới đây để mua nguyên liệu động vật lạ sao?”

Ninh Nhĩ vẫn là nụ cười trên mặt, lại nhìn Đỗ Dật An, khi nghe được giọng điệu là đối phương làm chủ nơi này, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, không biết ta có vinh dự hợp tác với Ngũ thiếu gia hay không?"

Đỗ Dật An cũng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, vật liệu mà các ngươi cần ở bên kia."

Ninh Nhĩ và những người khác nhìn theo ánh mắt của Đỗ Dật An, nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu dị thú chất đống trước một tòa nhà cổ, có một số trông như đã được cất giữ từ lâu, còn một số thì chỉ mới được xử lý, xử lý một nửa, và Chưa được xử lý. Nhưng những vật liệu đó đều là hàng cao cấp, phần lớn thậm chí còn là hàng hiếm.

Còn Ninh Địch và nhóm của anh thì ở ngay cạnh đống nguyên liệu, đang xử lý những nguyên liệu còn dang dở.

Đương nhiên, bọn hắn cũng nhìn thấy đám người Ninh Nhĩ, khi trong tay đang làm việc cũng không quên ném cho Ninh Nhĩ ánh mắt tức giận, tuy rằng không nói chuyện, nhưng từ trên mặt bọn hắn có thể nghe được chữ "Đáng khinh".

Nhìn thấy bộ dáng Ninh Địch muốn lao tới đánh hắn, Ninh Nhĩ vui vẻ vẫy tay với hắn, quả nhiên, vẻ mặt càng hưng phấn hơn.

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn xong, Ninh Nhĩ quay người lại, nhìn Đỗ Dật An nói: "Ngũ thiếu chính trực! Bằng không chúng ta ngồi xuống thương lượng giá cả đi?"

Đỗ Dật An vẫn nằm đó, không có ý định đứng dậy: "Ồ, không cần đâu. Tiết kiệm thời gian đi. Vật liệu bên đó có thể bán cho cậu."

Ninh Nhĩ kinh ngạc, có phải như vậy không? Nếu bán hết cho anh ta thì làm sao Ning Địch còn có thể làm việc ở đó với bọn họ người?

Anh cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên đúng như dự đoán, anh nghe thấy Đỗ Dật An nói: “Chỉ gấp mười lần giá thị trường thì có thể lấy đi tất cả.”

Ninh Nhĩ cười nói: "Ngũ thiếu gia thật biết nói đùa, ta tới đây là thật lòng. Vì sao Ngũ thiếu gia không ra giá nghiêm túc cho ta?"

Đỗ Dật An nhàn nhạt nhìn hắn: “Ta không rảnh cùng ngươi nói đùa.”

Nụ cười trên mặt Ninh Nhĩ dần dần nhạt đi, hắn vẫy tay gọi người bên cạnh, trợ lý từ nút không gian lấy ra một chiếc ghế sang trọng, Ninh Nhĩ ngồi xuống, liếc nhìn chung quanh nói: “Đừng nói là tôi, Ngũ thiếu gia, ta là thật sự đến đây cùng ngươi làm ăn, nhưng giá của ngươi có chút dọa người a, ta nghĩ ngươi không muốn người ta biết ngươi ở đây phải không? Xây dựng ở một nơi cằn cỗi như vậy chắc phải vất vả lắm. Vào tình trạng hiện tại nếu chẳng may bị phá hủy hết, chắc chắn ngươi sẽ buồn lắm phải không?"

“À, đúng rồi, ngươi đã rời khỏi hành tinh Thủ Đô lâu như vậy, vẫn không biết tình hình hiện tại của Lâu Tử Thần phải không? Như vậy sẽ dễ dàng hơn cho ngươi, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.” Tình huống hiện tại của Lâu Tử Thần, thế nào?”

Đỗ Dật An nhướng mày, càng hưng phấn hơn: "Tôi nghe không nhầm là ngươi đang đe dọa ta đúng không? Còn nữa, Lâu Tử Thần là ai?"

Ninh Nhĩ ra vẻ nói: “Ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi.”

Hắn giả vờ xấu hổ: “Ngũ thiếu gia, ở đây nhiều người như vậy, nói cho bọn họ biết hắn vẫn luôn là người ngươi thầm yêu cũng được sao?”

“?”

Yêu thầm? Đỗ Dật An suy nghĩ một lúc, cậu có cảm giác quả thực có một con chó tên Lâu thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cậu. Tất cả những tin nhắn đều có ttoms tắt trong câu như "Tôi đã hết sức dịu dàng và chu đáo, đồ rác rưởi không được yêu thương như cậu chỉ có thể tìm thấy một chút ấm áp khi ở bên cạnh tôi thôi, vì vậy cậu hãy nhanh chóng đưa cho ta tất cả những gì ngươi có và đưa cho ta đi."

Loại chuyện này có đáng để cậu phải nhượng bộ giá cả hay không?

Đỗ Dật An hoàn toàn mất đi ý muốn nói chuyện, xua tay: "Không có tiền thì lãng đùng phí thời gian của ta. Đưa hắn ta đi đi."

Đám người Ninh Nhĩ còn chưa hiểu được đây là có ý gì, đột nhiên xuất hiện mấy tên dị nhân cao lớn, tốc độ cực nhanh, mấy tên vệ sĩ cấp A còn chưa kịp mở thiết bị máy móc đã bị tóm lấy, bị ném vào phía một con sông sâu.

Một vài hố nhỏ khác đã ra đời. Tiếng kêu than của người đầu tiên trong hố nhỏ đột nhiên im bặt, anh ta dùng tay chân bò trở lại hố.

Những người không thể chịu được cú ném như Ninh Nhĩ thì bị trói bằng tơ nhện, bị kéo bằng một chân hoặc bị vòng quấn quanh tay, vẻ mặt buồn cười của mỗi người khi vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Thật sự nó khá buồn cười.

Ninh Nhĩ cố gắng rất nhiều cũng không thể thoát khỏi, không còn vùng vẫy nữa, hắn bị người khác giữ trong tay, cười lạnh nói với Đỗ Dật An: “Ngũ thiếu gia, hành vi của ngươi là trái với luật lệ của đế quốc, phải không?”

“?”

Một đám người đang xem náo nhiệt trong kho trực tiếp cười lớn.

Người đàn ông này thật buồn cười, không biết hành tinh này là của ai sao? Chủ sở hữu hành tinh có cho phép ngươi xuất cảnh vào không? Đây là hành tinh tư nhân, nếu có người tự ý đí vào bị phát hiện, chủ nhân hành tinh đó muốn làm gì thì làm, không phù hợp với luật lệ của đế quốc, thật buồn cười.

Đỗ Dật An bên kia cũng không thèm liếc hắn một cái, nói thẳng: “ném chúng hết đi, ồn ào lắm. Những người chịu thuần phục thì đưa đi làm việc, còn những người không muốn làm việc thì chôn sống ở bờ sông. Cây liễu vừa mới trồng đang thiếu một chút phân bón."

“Rắc”, hàm bị trật khớp.

Ninh Nhĩ đang chảy nước dãi đến tận mang tai cũng bị ném xuống mương, nằm trên mặt đất với tư thế rất khó coi, hồi lâu mới đứng dậy, hắn căm ghét trừng mắt nhìn những người không nhịn được đến bờ sông xem vui trong đó có Ninh Địch.

Hơn chục vệ sĩ cấp A cũng chẳng có tác dụng gì, thiếu gia từ nhỏ chưa bao giờ tự mình làm bất cứ công việc gì, giờ phải nhặt những công cụ thô sơ nhất dưới sự giám sát của một nhóm dị nhân xấu xí.

Anh nghe thấy bốn người đang cười điên cuồng cách đó không xa.

"Này, chúng ta không còn là những kẻ ngu ngốc nhất nữa, có một tên ngốc mới ở đây."

“Ngươi cười lớn thật, dám uy hϊếp đại nhân, hắn còn có thể làm được việc mà không bị chôn sống, đại nhân của chúng ta cũng thật là tốt bụng.”

"Ừ, thật tốt bụng!"

Ninh Nhĩ: Mẹ kiếp! các ngươi có bị bệnh hả?

Ninh Nhĩ hít một hơi thật sâu để ngăn mình khỏi tức giận. Hắn ấy đã thông báo cho Hắc Ca trước khi đến và hắn ta vẫn còn lối thoát.

Trên bờ, Ninh Địch nhìn bộ dáng xấu xí của Ninh Nhĩ, thấy Ninh Nhĩ kỳ thực đang làm việc của mình mà không hề gây ra ồn ào nào, anh cảm thấy tên này nhất định vẫn đang kìm nén cảm xúc không tốt của mình.

Anh tìm Đỗ Dật An kể lại chuyện này, nhưng thấy Đỗ Dật An không có gì ngạc nhiên thì cũng không nói gì nữa, có người này ở đây thì không cần lo lắng nữa.

Với nhân lực mới, dù người mới có sẵn lòng hay không thì tiến độ dự án quả thực nhanh hơn.

Đỗ Dật An nằm đã đủ rồi, đứng dậy rửa tay chân.

Robot dọn dẹp mang về rất nhiều tấm kim loại đã nén, cộng thêm những tấm kim loại nhỏ trước đó chưa dùng đến, lại thành một đống lớn.

Ừm... Đỗ Dật An đứng trước một đống kim loại, xoa xoa cằm, lần này nên chế tạo cái gì đây?

Đỗ Dật An yêu cầu mọi người kéo tất cả các mảnh kim loại ra bãi đất trống, cố định bóng máy ảnh, đặt vào góc và bắt đầu quay video.

Trong cảnh quay, vẫn còn đôi bàn tay đó, những ngón tay thon dài làm một động tác thì trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu xanh. Nhiệt độ của ngọn lửa cực kỳ cao, chỉ có thể chụp đượcbben dưới ngọn lửa, sau đó hình ảnh bắt đầu biến dạng.

Ngọn lửa rơi xuống đống mảnh kim loại, chẳng bao lâu sau ngọn lửa lan rộng và kim loại bắt đầu tan chảy. Khi ngọn lửa lắng xuống, cảnh quay cuối cùng cũng bắt đầu bình thường, đôi tay đã lấy dụng cụ từ lúc nào và bắt đầu rèn kim loại nóng chảy trên bàn rèn.

Đánh giá từ hình dạng, nó là một thanh kiếm.