Trở lại y quán, Tiêu Nặc không giữ được bộ dáng thong dong như trước nữa, y vọt vào hậu sảnh lấy mấy bình sứ nhét vào ám túi, quần áo và tiền bạc cũng không lấy, vội vã ra ngoài mà không kịp khóa cửa.
Y nhận ra huyết văn ở đáy mắt kia đó là ma ấn.
Cô nương đó không phải gặp chướng khí mà là có người rót ma khí vào, không chết ngay chỉ là da thịt sẽ chậm rãi thối rữa, nội tạng thối rửa, sẽ chết vì bị tra tấn từng chút một.
Khi Tiêu Nặc gặp được cô nương kia, nàng chỉ lớn một chút, luôn chạy đuổi bắt chơi đùa với ca ca nhà họ Lữ ở trên phố, hai người nghe lời người nhà thường lấy một chút điểm tâm thức ăn trong nhà đưa cho Tiêu Nặc, còn đưa cho y mấy hài tử ngoan để bầu bạn.
Có thể nói, Tiêu Nặc đã nhìn nàng lớn lên từng ngày.
“Đây chính là nguyên nhân các ngươi chọn nàng sao?” Tiêu Nặc nghiến răng nghiến lợi.
Đi trừ ma khí, đại phu bình thường như Tiêu Nặc làm không được.
Thiên Cơ Môn đại đệ tử Tiêu Nặc có thể dễ như trở bàn tay hoàn thành.
Nhưng mà khi y vận dụng pháp lực, phạm vi trăm dặm tu luyện giả đều cảm nhận được.
Tiêu Nặc dùng đan dược thay đổi thanh âm cùng dung mạo, phong bế linh huyệt của chính mình để khiến mình trông giống như người bình thường.
Vốn tường có thể bình an vượt qua một đời, không nghĩ tới sau 5 năm ẩn náo, điều nên tới vẫn sẽ tới.
Không biết người sờ lên cánh cửa sẽ là ai.
Tiêu Nặc đang đi trên đường dài, ai gặp cũng thân thiết chào hỏi, công tử nhà họ Lữ nhìn thấy y vội vàng thì hỏi bệnh tình của vị hôn thê, Tiêu Nặc an ủi nói: “Không đáng ngại, ta đang muốn lên núi hái thuốc.”
“Ta cùng ngươi đi.”
Tiêu Nặc cười nói: “Đường núi gian nguy, nếu ngươi đi sợ rằng ta không thể chuyên tâm tìm thuốc mà còn phải chiếu cố* ngươi.”
Lữ công tử cũng biết chính mình xúc động nên từ bỏ ý định, hắn xoay người đi vào trong phòng cầm lấy một chút lương khô điểm tâm: “Tiêu đại phu, ngài trên đường từ từ ăn, nếu có thể chữa khỏi bệnh của Thiến Thiến, ta sẽ rất biết ơn.”
Thẳng đến Tiêu Nặc đi xa, y vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rát phía sau lưng.
Trước mặt là cửa thành, trời đã tối, lính canh thành thỉnh thoảng nhìn mặt trời trên bầu trời, chốt cửa bên cạnh cũng nhặt lên, không ngừng thúc giục người đi đường đẩy nhanh bước chân, họ sắp đóng cửa thành.
Tiêu Nặc đứng trước cửa thành do dự nếu rời đi có lẽ sẽ có thêm mấy năm bình yên, nhưng Thiến Thiến cô nương nhất định hương tiêu ngọc vẫn.**
Lúc trước y đã dùng hết toàn lực mới từ trong tay đám sói con trốn thoát, hiện tại qua nhiều năm như vậy, không biết bọn họ có trở nên tốt không.
Y không biết liệu mình có thể ăn toàn trốn thoát sau khi sử dụng pháp thuật chữa trị cho Thiến Thiến hay không.
Phía trước là con đường tươi sáng bằng phẳng, quay đầu là vực sâu không đáy.
Tiêu Nặc hít sâu một hơi, y chán ghét phiên bản mềm yếu này của mình, dù cho gϊếŧ chết hay bảo hộ chúng sinh, chỉ cần Tiêu Nặc y nhận định thì chưa từng có do dự.
Các tiên môn chư phái nếu biết được đại đệ tử Thiên Cơ Môn sát phạt quyết đoán lại giống như bà mụ, không biết bọn họ sẽ cười ra sao.
Đoạn nghĩ lại không chạy thoát được lúc trước đã làm tâm tính của y thay đổi rất nhiều, trở nên lo trước lo sau, nhát gan nhút nhát.
*chiếu cố: chăm sóc, chăm nom
**hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát —> chết