Khuynh Tẫn Ôn Nhu

Chương 3: Thầy Triển Diệp chính là hình mẫu lý tưởng của tôi.

Địa điểm phỏng vấn phần sau được đặt ở trong phòng tiếp khách, Tiểu Lâm ngồi xuống ghế sô pha trước. Sau đó Đường Hiểu và Đàm Thụ cũng ngồi xuống theo thứ tự.

Sô pha rất rộng nhưng Đàm Thụ một hai phải ngồi sát Đường Hiểu, Đường Hiểu chán ghét di chuyển sang bên cạnh và Đàm Thụ lại di chuyển theo.

Đường Hiểu không thể nhịn được nữa, cô đứng lên và trên mặt vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ: “Tiểu Lâm, chúng ta đổi chỗ đi. Anh ngồi chính giữa thì đợi chút đưa microphone cũng tiện hơn.”

Gương mặt của Tiểu Lâm đầy vẻ khó hiểu, sau khi nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của Đường Thụ thì càng cảm thấy khó xử hơn. Hắn lại nhìn về phía Đường Hiểu, thấy cô không hề có ý thỏa hiệp nên đành phải làm theo.

Tình huống nho nhỏ này làm không khí trở nên càng kỳ quái hơn, Tiểu Lâm điều chỉnh tốt trạng thái của bản thân, “Trong phần này chúng ta sẽ phỏng vấn hai người một chút, chúng tôi chọn đều là những câu hỏi được cư dân mạng quan tâm nhất.”

“Câu thứ nhất trong bộ phim có nhiều cảnh ngọt ngào khiến người khác khó quên, xin hỏi hai vị là ấn tượng với cảnh nào nhất?”

Đàm Thụ đoạt trả lời trước: “Tôi nhớ rõ nhất là cảnh Trình Lý gặp nạn trong đêm mưa, Cẩm Phong hy sinh bản thân để cứu cô. Sau đó tỏ tình ở trong đêm mưa. Cảnh này đặc biệt ngọt ngào.”

Đường Hiểu nói không nhanh không chậm, “Tôi ấn tượng sâu nhất là cảnh Trình Lý thức suốt đêm chủ trì cuộc họp để hoàn thành kế hoạch, dẫn dắt bộ phận của mình đạt được giải thưởng sáng tạo nhất và cuối cùng thăng chức thành giám đốc marketing.”

Không nghe được câu trả lời mình muốn, Tiểu Lâm không cam lòng mà hỏi tiếp: “Có cảnh tương tác nào khó quên không?”

Về những suy nghĩ nhỏ nhặt này của bọn họ, Đường Hiểu hiểu rõ ở trong lòng.

Cô cong môi và đưa ra câu trả lời hợp lý nhất: “《 Hốc cây 》 vừa xem thì là một bộ phim ngọt sủng, nhưng nó càng chú trọng thể hiện sự trưởng thành của người phụ nữ. Cho nên hy vọng mọi người có thể càng chú ý nhiều hơn đến ý nghĩa sâu sắc mà bộ phim này muốn truyền tải. Chúc các chị em có thể có được tình yêu viên mãn và sự nghiệp thuận lợi.”

Tiểu Lâm âm thầm tán thưởng, Đường Hiểu quả nhiên rất có kinh nghiệm.

Đối với câu hỏi đưa ra chẳng những không tránh né mà lại trả lời một cách rất hoàn hảo, giải quyết thành thạo.

Tuy nhiên thái độ không phối hợp của Đường Hiểu trước mắt thật sự khiến người khác cảm thấy đau đầu.

Tiểu Lâm nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra nhưng lại muốn căng da đầu tiếp tục.

Hỏi liên tiếp mấy câu hỏi, Đàm Thụ nói rõ quyết tâm muốn buộc chặt CP. Đường Hiểu thì luôn có gương mặt tươi cười, gặp chiêu nào phá chiêu đó.

Một bên điên cuồng tấn công, một bên mềm dẻo kháng cự. Tiểu Lâm ngồi ở giữa như ngồi trên đống lửa, ngồi giữa đống than. Hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc phỏng vấn này.

“Câu hỏi thứ năm là bộ phim đã chiếu xong rồi, hai vị diễn viên chính có lời nào muốn nói với khán giả không?”

Đàm Thụ duy trì nụ cười, “Mời mọi người tiếp tục thích CP Cẩm Lý, đồng thời chú ý các dự án tương lai của tôi và Đường Đường nhiều hơn nha!”

Ý cười của Đường Hiểu nhạt dần và đứng đắn nghiêm túc nói: “Đại gia thích CP không cần thích đến hiện thực nha!”

Việc đã đến nước này, Tiểu Lâm đã không còn sức lực để cứu vãn mà ngược lại như trút được gánh nặng tuyên bố: “Câu hỏi cuối cùng mời hai vị nói một chút về mẫu hình lý tưởng của mình, lấy ví dụ cụ thể về một người nào đó?”

Đàm Thụ buột miệng thốt ra: “Hình mẫu ngọt ngào xinh đẹp, Đường Đường rất tốt.”

Đường Hiểu ngay cả một ánh mắt cũng không hề nhìn hắn, thậm chí muốn cười lạnh thành tiếng.

Câu hỏi này khá tốt, là cơ hội hủy CP tốt nhất. Cô tuyệt đối sẽ không cho Đàm Thụ bất kỳ cơ hội nào.

“Hình mẫu lý tưởng của tôi là người có kỹ thuật diễn xuất tốt và có thể kéo tôi tiến bộ. Thầy Triển Diệp chính là hình mẫu lý tưởng của tôi.”

Đàm Thụ lựa chọn Đường Hiểu, mà Đường Hiểu lại lựa chọn người khác. CP Cẩm Lý đã bị xé thành từng mảnh.

Hoạt động tham quan tòa nhà vốn là phúc lợi của đoàn phim đưa cho fan CP, kết quả lại đi ngược lại.

Sau khi hoạt động kết thúc, lúc này sợi dây căng chặt trong đầu Đường Hiểu mới giãn ra và cả người cô đều dựa vào trên ghế.

Lộc Anh Ninh giơ ngón tay cái lên với cô, “Ưu điểm lớn nhất của Đường Đường nhà chúng ta chính là chịu nghe lời khuyên, nửa phần sau không hề cho Đàm Thụ có bất kỳ cơ hội nào.”

Tĩnh Tĩnh lướt Weibo nhìn xem phản ứng của các cư dân mạng, thường thường xen vào mấy câu: “Đúng vậy, bình luận trên mạng đều rất tích cực. Bọn họ đều nói Đường Đường là người tỉnh táo nhất trên thế giới, cũng không làm hành động xào CP kia, luôn tập trung vào kỹ thuật diễn và tác phẩm. Còn trào phúng Đàm Thụ giống như một tên liếʍ cẩu, đều viết ba chữ ‘ muốn nổi tiếng ’ lên trên mặt rồi. Chỉ có số ít CP khóc lóc thảm thiết nhưng cũng không có ai quan tâm đến bọn họ.”

Đường Hiểu lắc đầu và nhắc nhở nói: “Cái miệng của em rất độc miệng đó, cẩn thận sau này sẽ gặp phải phiền phức.”

Tĩnh Tĩnh phồng miệng lên và nhỏ giọng giải thích: “Em ở bên ngoài rất chú ý.”

Đường Hiểu không nói nữa, bộ dáng tâm sự nặng nề.

Việc Đàm Thụ đã cho cô một đòn mạnh vào đầu và khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đường Hiểu âm thầm quyết định sẽ không bao giờ dễ dàng có ấn tượng tốt với người khác và càng sẽ không tìm trong giới người làm bạn đời tương lai.

“Trời ơi!”

Đường Hiểu bị tiếng kêu của Tĩnh Tĩnh làm cho sợ tới mức giật mình, cô ghé mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tĩnh Tĩnh duỗi cánh tay đưa đến trước mặt Đường Hiểu, vẻ mặt kích động, “Chị vừa mới nói Triển Diệp là hình mẫu lý tưởng thì tuyến bố ly hôn của hắn đã lên hot search!”

Đôi mắt của Đường Hiểu trợn to và nhanh chóng nhìn xem Weibo.

# Triển Diệp ly hôn # đã trở thành hot search được tìm kiếm nhiều nhất, phía sau còn có một chữ “Hot” màu đỏ.

Nhưng cô không hề quan tâm tại sao Triển Diệp ly hôn, cô lướt xuống và quả nhiên nhìn thấy được hot search # Đường Hiểu nói Triển Diệp là hình mẫu lý tưởng #.

Đường Hiểu nhanh chóng click vào, bình luận làm nàng dở khóc dở cười.

——@ Đường Hiểu thấy sao? Cơ hội của cô tới rồi.

——@ Đường Hiểu, hình mẫu lý tưởng của cô vì cô mà ly hôn, cô có cảm động không?

—— chia sẻ cái này cho Đường Hiểu, điều ước của cô đã trở thành sự thật.