Chu Phỉ chào hỏi rất nhiều người cũng mất rất nhiều thời gian, cô cùng Bạch Dương và Lục Hạ đi đến chào hỏi ông Conal và Sophia, giọng nói quen thuộc của cô vang lên làm anh chú ý:
_ Chào ông Conal và tiểu thư Sophia, rất vui được làm quen.
_ Cô là?
_ Tôi là Donna, là một tiểu thư người Anh. Đến đây để gặp thêm nhiều đối tác nước ngoài.
_ Donna? Sao tôi chưa từng nghe đến? Có phải cô vừa mới vào lĩnh vực này không?
Chu Phỉ cười nhẹ rồi nhàn nhã trả lời:
_ Sophia tiểu thư thật hiểu biết, tôi vừa vào lĩnh vực này thôi!
Vương Thiên Minh nhìn vẻ mặt của cô thì có lẽ chuyện này đã bị cô tính toán. Chỉ là anh sợ mình không giữ được mạng mất, giấu cô nhưng lại bị cô biết hết tất cả!
Chu Phỉ đưa mắt liếc nhìn Vương Thiên Minh một cái, giọng nói ba phần chào hỏi bảy phần tức giận:
_ Đây chẳng phải là Vương tổng, tập đoàn ở Trung Quốc? Thật vinh hạnh khi hôm nay lại biết nhiều người nổi tiếng như vậy!
_ Cô cũng biết anh ấy sao? Anh ấy là chồng tương lai của tôi, mau đến đây ngồi cạnh tôi này!
Sophia lớn tiếng nói, câu nói thành công khiến cho cơn tức giận của cô đạt đỉnh điểm nhưng ở đây lại đông người như vậy nếu như làm điều gì quá đáng thì chuyện không dễ xử lý.
Vương Thiên Minh tức giận đứng lên, đi đến kéo Chu Phỉ ôm vào lòng, câu nói đánh dấu chủ quyền của anh khiến nhiều người có mặt một phen kinh hồn:
_ Tôi có vợ rồi, cô ấy là vợ tôi! Donna và cũng là Chu Phỉ, chủ tịch tập đoàn Chu thị. Sophia, tôi tôn trọng ba nên mới đến đây bàn chuyện hợp đồng, nếu như hai người có ý đồ khác thì xin lỗi, tôi không rảnh chơi cùng hai người.
_ Cô ta là vợ anh? Lấy gì để tôi tin?
_ Tôi mang thai rồi!
Sophia tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói như vậy, một câu khiến cho Sophia chết tâm! Bạch Dương và Lục Hạ đứng phía sau cũng kinh ngạc vì độ chịu chơi của cô, cứ tưởng cô đến đây chỉ để cho Vương Thiên Minh hú hồn một phen, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này!
Thẩm Tử và Phương Tiểu Tuyết từ sau đi đến, ghé sát vào tai hai người thư ký quyền năng của cô, giọng nói như có như không:
_ Còn nhiều chuyện mà các người phải khϊếp sợ lắm! Cứ từ từ mà tận hưởng.
Bạch Dương và Lục Hạ giật mình khi hai người kia ở phía sau mình, hai người đồng loạt gật đầu hiểu ý. Phương Tiểu Tuyết bước lên đứng ngang với Chu Phỉ, giọng nói hướng về phía Sophia:
_ Sophia, đã lâu không gặp!
_ Phương Tiểu Tuyết? Cô cũng ở đây?
_ Tôi đi cùng Phỉ Phỉ, cô là muốn lịch sử lập lại hả? Đυ.ng vào người của tôi thì cô cũng biết hậu quả như thế nào chứ!
_ Cô uy hϊếp tôi? Bây giờ cô đang ở địa bàn của tôi, còn lớn tiếng nói như mình là chủ sao? Trước kia là do tập đoàn của tôi nhỏ, bây giờ thì đã đủ khả năng để chơi trội cùng cô đó!
Phương Tiểu Tuyết vẫn như vậy không thay đổi gì, chỉ là cảm thấy hứng thú với lời nói của Sophia mà thôi! Chu Phỉ đứng bên cạnh chẳng hiểu hai người họ là đang nói chuyện gì, định bụng hỏi Phương Tiểu Tuyết nhưng lại bị Vương Thiên Minh kéo đi, còn để lại một câu:
_ Tiểu Tuyết, em giải quyết nhanh một chút, nhà mình không chơi vừa, một đấu bốn thích thì chiều.
_ Ok anh.
Vương Thiên Minh kéo Chu Phỉ ra sân thượng, có vẻ như có rất nhiều chuyện muốn nói. Cô nhìn ánh mắt hướng về bầu trời của anh mà không nhịn được liền hỏi:
_ Anh có chuyện gì muốn nói sao? Chị Tiểu Tuyết và Sophia kia có chuyện gì vậy?
_ Phỉ Phỉ, anh là không muốn giấu em, chỉ là không muốn em lo lắng.
_ Anh không nói thì càng khiến em lo lắng, nếu không phải Lý Nhất nói thì làm sao em biết?
_ Còn một chuyện nữa, em nói anh nghe nào!
Chu Phỉ nhìn anh đắm đuối, cô ráng nhớ lại xem là chuyện gì? Lát sau cô cười nhẹ rồi trả lời:
_ Là chuyện của Mộ Trạch Đông sao? Anh ta cấu kết với Conal và Sophia, một bên được anh, một bên được em. Nhưng em lại cùng anh đến đây, chuyện trong nước em giao cho Lý Nhất và Điệp Ninh.
_ Vậy Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử tại sao cũng ở đây?
_ Em không biết. Em cũng vừa gặp họ thôi!
Vương Thiên Minh nhìn Chu Phỉ với ánh mắt tra hỏi rõ ràng, cô chỉ biết tránh né chứ nào dám nhìn thẳng! Anh bất ngờ lên tiếng phá tan không khí ngột ngạt này:
_ Phỉ Phỉ, tại sao em lại biết Mộ Trạch Đông đang âm mưu chuyện này? Anh nhớ là em gần đây không ra ngoài.
_ Em... em chỉ tình cờ biết thôi!
_ Phỉ Phỉ không ngoan, anh nên phạt thế nào đây?
Chu Phỉ vừa nghe đến chữ "phạt" thôi là đã sợ đến run người, chỉ còn cách nói thật mới giữ được cái mạng nhỏ này thôi!
_ Hôm đấu giá, em gặp hắn ở nhà hàng mình ăn tối, chỉ là vô tình làm rơi khuyên tai nên mới biết chuyện của hắn.
_ Vô tình? Sao lại trùng hợp như thế?
_ Aida, là em cố tình để lại cho hắn, anh đã hài lòng chưa? Chúng ta xem như huề nhau.
_ Tại sao lại huề?
_ Anh cũng giấu em, em cũng giấu anh, chúng ta huề.
Vương Thiên Minh không nhịn được mà cười thành tiếng, Chu Phỉ lâu lâu lại giở tính trẻ con khiến anh không đỡ được.
...
Bạch Dương và Lục Hạ trở về phòng, trên đường đi còn bắt gặp một người đàn ông say xỉn, hắn đi đến gần Lục Hạ bắt chuyện:
_ Cô gái, chúng ta vừa gặp nhau ở bữa tiệc, anh có thể làm quen em không?
_ Xin lỗi, đã khuya rồi tôi muốn nghỉ ngơi.
_ Chỉ là làm quen thôi mà, có cần....
_ Anh không nghe thấy à, cô ấy cần nghỉ ngơi.
Bạch Dương nắm lấy cánh tay muốn làm xằng làm bậy với Lục Hạ, vẻ mặt của cậu đã đen lại, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn:
_ Anh là muốn tự đi hay là muốn lết?
_ Tôi... tôi đi ngay.
Vẻ mặt bây giờ của cậu còn đáng sợ hơn lúc Chu Phỉ giải quyết tiểu tam nữa! Lục Hạ kéo kéo áo cậu, giọng nói nhỏ nhẹ khiến cậu vơi bớt đi cơn giận:
_ Thư ký Bạch, anh không khỏe sao? Sắc mặt của anh không tốt cho lắm!
_ À, anh không sao? Em mau về phòng nghỉ ngơi đi!
_ Anh không sao thật hả? Em không yên tâm.
_ Anh không sao thật mà, mau đi đi!
Lục Hạ chần chừ một lúc rồi cũng rời đi, Bạch Dương nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy mà mỉm cười.