Chu Phỉ sau khi sắp xếp xong chuyện trên thư phòng thì đi xuống nhà chuẩn bị ăn trưa, thấy dì Lan đang loay hoay trong bếp, cô đi vào hỏi chuyện:
_ Dì đang làm gì vậy ạ, có cần con giúp gì không?
_ Không cần, cô lại bàn ngồi đi tôi dọn bữa trưa cho cô.
Chu Phỉ không nói thêm gì, đi lại bàn ăn trưa. Sau khi ăn xong cô chẳng có chuyện gì để làm nên một vòng ra hoa viên dạo chơi, nhìn những bông hoa đang thi nhau nở rộ mà lòng của Chu Phỉ như nhẹ hẳn ra.
Cô muốn cuộc sống yên bình như bây giờ, không cạnh tranh hay đấu đá nhau trên thương trường nhưng cuộc đời của cô đã gắn liền với thứ được gọi là "đấu tranh thương trường".
Chu Phỉ như nhớ ra chuyện gì đó, Chu Phỉ thay đồ chạy ngay đến shop thời trang của Phương Tiểu Tuyết. Hôm nay Phương Tiểu Tuyết cũng rảnh nên suốt ngày đều ở lại shop, cô đi thẳng lên tầng bốn để tìm Phương Tiểu Tuyết.
Chu Phỉ đi gần đến bàn làm việc thì Phương Tiểu Tuyết mới biết cô đến, đưa mắt nhìn cô hỏi:
_ Phỉ Phỉ, em có chuyện gì sao? Hôm nay không cần phải đến công ty hả?
_ Vâng, em có chuyện muốn bàn với chị.
Chu Phỉ ngồi xuống sofa đưa mắt nhìn ra cửa sổ như có chuyện gì đó rất quan trọng. Phương Tiểu Tuyết đi đến ngồi đối diện với cô hỏi:
_ Là chuyện gì?
_ Mộ Trạch Đông và Mộ Hải đang tính toán chuyện sẽ chia rẽ em và Thiên Minh, em muốn đi trước một bước.
_ Làm thế nào?
Mỹ Oánh từ dưới lầu đem lên hai ly nước vừa hay nghe được chuyện vừa rồi, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Chu Phỉ thấy được hành động đó của Mỹ Oánh nên đã gọi lại:
_ Cô có chuyện gì muốn nói sao?
Mỹ Oánh do dự một chút rồi cũng quyết định quay lại nói ra điều mình muốn:
_ Chu tiểu thư, tôi có thể giúp cô, chuyện gì cũng có thể chỉ cần cô cho tôi tham gia chuyện này với cô thôi!
_ Cô là có ý gì?
_ Tôi có một người chị gái, người mà trước kia Mộ Trạch Đông yêu nhưng vì dự án của một đối tác nước ngoài mà thẳng tay từ bỏ chuyện tình cảm suốt năm năm trời của mình. Hắn còn ngang nhiên tung tin rằng chị gái tôi ham mê vật chất vì một hoàng tử nước Anh mà bỏ rơi anh ta, vì chuyện này mà chị tôi đã phải gả vào hoàng gia, nơi có nhiều cạm bẫy.
Chu Phỉ nhìn biểu hiện trên gương mặt của Mỹ Oánh thì cảm thấy chuyện này không đơn giản, trước hết cứ hỏi rõ chuyện này và điều tra kĩ càng rồi mới tính đến chuyện có nên cho Mỹ Oánh tham gia?
_ Gả vào hoàng gia tuy là nhiều cạm bẫy nhưng chẳng phải rất sung sướиɠ sao? Trước nay tôi chưa từng nghe cô nhắc đến chuyện này?
Phương Tiểu Tuyết lên tiếng trước, Mỹ Oánh như càng căm hận hơn nói tiếp:
_ Chẳng có chuyện gì để nói khi vừa mới gả vào làm vợ của hoàng tử nước Anh cả, cho đến khi hắn được lên ngôi thì nạp thêm thϊếp suốt ngày ăn chơi liêu lỏng, chuyện nước điều do một tay chị tôi xử lý một ngày nghỉ cũng chẳng có. Cũng chẳng có thời gian về thăm quê dù chỉ một lần, chị tôi lại mắc bệnh tim bẩm sinh, thuốc phải luôn luôn có sẵn bên mình nhưng đúng hôm đó chị tôi không theo thuốc lại một mình đi gặp đối tác, lúc lên cơn cũng chẳng ai hay biết, nên là....
Nói đến đây Mỹ Oánh như kiềm nén tất cả bây giờ đã bộc lộ hết, nước mắt của cô ta cứ thế chảy càng lúc càng nhiều hơn. Chu Phỉ và Phương Tiểu Tuyết cũng hiểu rõ chuyện này nên đã hứa sẽ giúp nhưng kế hoạch thì vẫn chưa có nên bảo cô ta chờ thêm.
Mỹ Oánh nghe lời đi xuống lầu, Chu Phỉ nhìn Phương Tiểu Tuyết như hiểu ý cô đi lại lấy tập tài liệu về Mỹ Oánh đưa đến cho Chu Phỉ.
Nhìn từng trang một thì hoàn cảnh của Mỹ Oánh cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, gia đình trước kia chỉ có hai chị em nhưng bây giờ chỉ còn một mình cô ta. Chu Phỉ nhìn Phương Tiểu Tuyết nói:
_ Chị quan sát động thái của cô ta mấy ngày tới, em về điều tra thêm sẽ thông báo với chị sau.
_ Được, có chuyện gì cần giúp cứ nói với chị, em đến tìm Thiên Minh đi, anh ấy sẽ điều tra nhanh hơn.
_ Em cũng định qua đó, vậy em đi trước nha!
_ Em đi đường cẩn thận.
Chu Phỉ ra khỏi shop đã đi ngay đến Vương thị, giữa đường lại bị Mộ Trạch Đông chặn lại không cho đi, hắn ta đứng trước mặt cô vẻ ngoài đẹp trai của hắn thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn xung quanh nhưng đối với Chu Phỉ hắn còn thua xa chồng cô.
Chẳng muốn dính líu với người đàn ông này nên đành mặc kệ hắn đi ngang qua nhưng hắn ta đã kéo cô lại, giọng nói nghiêm chỉnh hơn hẳn:
_ Vương phu nhân, tối nay cô rảnh chứ, tôi muốn mời cô dùng bữa xem như tạ tội hôm qua đã thất lễ.
_ Mộ tổng không cần phải như vậy, sau này cư xử cho đàng hoàng một chút là được. Tôi có việc đi trước, không muốn tiếp lời của anh nữa!
_ Tôi có gì thua kém Vương Thiên Minh mà cô lại như vậy chứ? Tôi trẻ tuổi hơn, đẹp trai hơn, phong lưu hơn hắn ta, cô không thể suy nghĩ về tôi một chút hay sao?
_ Trời chưa tối mà anh đã nằm mơ rồi sao?
Chu Phỉ nói xong quay người đi mất, Mộ Trạch Đông như hóa đá tại chỗ, đây là lần đầu tiên hắn bị mất mặt như vậy, cô vậy mà lại thẳng thừng từ chối hắn.
Mộ Trạch Đông nhìn theo bóng lưng của cô mà cảm thấy càng thú vị, cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà không thể làm khó được hắn. Hắn nhìn theo cô một chút rồi cũng rời đi, vẻ mặt lúc đi của hắn chẳng dễ coi chút nào.