Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 21: Người thiếu kiên nhẫn luôn là người thất bại.

Đến chiều, Chu Phỉ ghé qua shop thời trang của Phương Tiểu Tuyết nhưng không báo cho Vương Thiên Minh. Lúc vào shop thì lại thấy Phương Tiểu Tuyết đang "nói đạo lý" với một nhân viên, có lẽ là làm sai chuyện gì đó:

_ Tại sao lần nào cô cũng mắc phải một lỗi y chang nhau vậy? Nếu cô không sửa được thì chuẩn bị viết đơn nghỉ việc đi!

_ Em xin lỗi, lần sau không như vậy nữa!

Chu Phỉ đi đến gần quan sát thấy người nhân viên này chắc nhỏ hơn tuổi cô, vẻ ngoài chẳng có gì là thu hút nhưng nhìn khuôn mặt có thể biết cô ta là một người khó tính, thiếu kiên nhẫn và không chiều lòng khách. Chu Phỉ hỏi Phương Tiểu Tuyết:

_ Có chuyện gì vậy chị?

_ Nhân viên không chiều lòng khách, chị chỉ nói vài câu thôi!

Chu Phỉ chỉ gật đầu nhưng không trả lời, người nhân viên kia tên là Mỹ Oánh chỉ biết cúi đầu không dám nhìn trực diện Phương Tiểu Tuyết, cô chỉ nói một câu rồi bước vào trong lựa đồ:

_ Người thiếu kiên nhẫn luôn là kẻ thất bại.

Chu Phỉ vào trong, Phương Tiểu Tuyết thấy cô nói có lí liền quay lại hỏi Mỹ Oánh kia:

_ Cô nghe thấy không? Con bé trước kia từng là người thiếu kiên nhẫn, nhưng vì thay đổi được tính cách đó mà bây giờ đã thành tổng tài của Chu thị, cô cũng từng nghe danh Chu thị mà, ráng mà thay đổi, cô cũng sẽ thành công.

_ Bà chủ, tôi nhất định sẽ không phụ lòng cô.

Phương Tiểu Tuyết cười nhẹ một cái rồi vào cùng Chu Phỉ, lựa qua một lượt cũng chẳng lựa được bộ nào, Phương Tiểu Tuyết kéo cô lên lầu ba nơi dành riêng cho những cô gái thích gợi cảm, quyến rũ và sεメy.

Phương Tiểu Tuyết lấy ra một bộ váy hai dây màu đỏ dài ngang đùi, bộ váy nhìn rất bắt mắt không thể chê vào đâu được. Phương Tiểu Tuyết đưa đến trước mặt cô nói:

_ Phỉ Phỉ, chị tặng em bộ váy này, tối nay khui hộp cho nóng.

_ Chị... chị đang nói gì vậy ạ? Em không quen mặc những thứ này.

_ Phỉ Phỉ, đây là tấm lòng của chị, em không thể phụ nó. Nhận đi cho chị vui, nha?

Phương Tiểu Tuyết hóa thỏ con làm nũng với cô, Chu Phỉ không thể nào xem tiếp một màn trước mắt nên gật đầu đồng ý. Như nhớ ra chuyện gì đó, cô nhìn Phương Tiểu Tuyết hỏi:

_ Vậy bộ váy chị vừa thiết kế đâu?

_ À, lên đây với chị.

Cùng Phương Tiểu Tuyết lên tầng bốn, nơi làm việc chỉ dành riêng cho Phương Tiểu Tuyết. Bộ váy được trưng bày trong tủ kính, bộ váy màu hồng phấn, thiết kế theo kiểu dạ phục, được cắt may tỉ mỉ, điểm nhấn là cái nơ không to cũng không nhỏ được đặt ở eo váy.

Chu Phỉ quan sát đến mê mẩn, Phương Tiểu Tuyết nhìn biểu cảm thích thú trên gương mặt của cô thì vui vẻ mỉm cười nói:

_ Phỉ Phỉ, em thấy thế nào?

_ À, đẹp lắm chị, không thể chê vào đâu được.

_ Váy này chị thiết kế riêng cho em, sắp tới có một sự kiện đặc biệt chị muốn em mặc nó.

_ Sự kiện đặc biệt? Là sự kiện gì vậy ạ?

_ Sắp tới giới showbiz sẽ diễn ra một sự kiện long trọng, tất cả những người trong giới showbiz đều được tham gia. Chồng em rất được người trong giới mê đến chết đi sống lại, chị muốn em mặc nó để giữ chồng.

Chu Phỉ vừa ngắm nhìn bộ váy vừa nghe Phương Tiểu Tuyết nói, chẳng muốn chú tâm đến nhưng vừa nhắc đến có người mê mẩn Vương Thiên Minh thì không hiểu tại sao tim cô đập nhanh hơn, cảm giác muốn mất đi thứ gì đó mãnh liệt lắm.

Phương Tiểu Tuyết không thấy Chu Phỉ trả lời vội hỏi:

_ Em bị sao vậy Phỉ Phỉ? Không khỏe sao?

_ Không ạ, vậy chị có biết Vân Trang và Lâm Vỹ có tham gia không? Em nghĩ nếu như hai người họ cùng với Triệu Vy Oanh và Âu Dương Chí đυ.ng mặt với chúng ta sẽ gây bất lợi.

_ Âu Dương Chí thì không thể thiếu trong bữa tiệc của giới showbiz nhưng Vân Trang và Lâm Vỹ thì để chị điều tra lại.

_ Âu thị đang sa sút, đang tìm mối làm ăn nên sẽ không thể nào vắng mặt trong những bữa tiệc như thế này. Vậy có chuyện gì cứ gọi cho em, em phải về rồi!

_ Được, em về cẩn thận.

Chu Phỉ lái xe về Vương gia, trên đường về cô ghé qua Trung tâm mua sắm mua cho Vương Thiên Minh một chiếc áo sơ mi trắng, cô muốn đáp tạ những thứ anh mua cho cô hôm đó.

Vào nhà đã nghe dì Lan nói với Vương Thiên Minh rằng:

_ Thiếu phu nhân không điện về nhà, cũng không biết cô ấy đã ghé qua đâu!

_ Tại sao không gọi điện chứ? Về trễ thì nên gọi hỏi xem cô ấy đi đâu?

_ Anh tìm tôi làm gì?

Chu Phỉ đi vào, đứng phía sau Vương Thiên Minh hỏi, anh nghe được lời nói quen thuộc thì quay người, gánh nặng trên vai cũng được thả xuống, đưa mắt nhìn lên tay cô hỏi:

_ Ghé mua đồ gì sao không gọi điện nói một tiếng? Tôi đã gọi cho em rất nhiều cuộc

_ Điện thoại hết pin không nghe được. Mẹ đâu?

_ Mẹ đi du lịch cùng bác Phương, hai tuần nữa mới về. Đã ăn tối?

Chu Phỉ lắc đầu, gương mặt mệt mỏi lộ rõ, Vương Thiên Minh càng nhìn càng xót cảm giác như bảo bối anh cưng chiều lại bị người khác ức hϊếp. Đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, rồi quay lại dặn dì Lan:

_ Dì làm ít đồ ăn cho thiếu phu nhân nha!

_ Được, tôi sẽ làm ngay.

Dì Lan quay vào trong, anh ôm cô lên phòng, thân hình của cô cũng đã gầy đi, anh đưa tay xách đồ giúp cô. Lên đến phòng, Chu Phỉ đi ngay vào phòng tắm khui ngay món đồ của Phương Tiểu Tuyết tặng cho, anh ở bên ngoài xem máy tính.

Lát sau, dì Lan bưng đồ ăn lên cho cô, rất lâu sau Chu Phỉ mới ra khỏi phòng tắm. Bộ váy chỉ giúp che được những chỗ cần che, đi đến ngồi đối diện với anh và bắt đầu ăn tối.

Vương Thiên Minh không thấy cô nói gì, ngước mắt nhìn lên, thân hình gợi cảm của cô đập thẳng vào mắt anh, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi:

_ Em là đi mua nó nên mới về trễ?

_ Không, tôi ghé qua shop thời trang của chị Tiểu Tuyết, chị ấy tặng tôi nên tôi mặc, tôi có mua quà cho anh đó!

Chu Phỉ đi lấy túi đồ lúc nãy, đi lại ngồi cạnh anh, lấy ra chiếc áo sơ mi đưa đến trước mặt anh nói:

_ Quà này là tôi cảm ơn anh đã mua nhưng thứ bổ ích hôm đó cho tôi! Ngày mai anh mặc thử nha?

_ Em có thể tặng tôi theo danh nghĩa là vợ mà, tại sao lại đưa ra cái lí do đó chứ?

_ Nhưng... không có dịp gì thì tặng làm gì chứ?

_ Ok, tôi nói không lại em.

Xếp áo trở lại vào hộp, vô tình một bên áo của cô bị tuột xuống, một nửa cảnh xuân đã bị anh nhìn thấy. Chu Phỉ quay người nhìn anh nói với giọng mệt mỏi, tay tự nhiên kéo áo lên:

_ Khi khác tôi mặc cho anh xem, hôm nay tôi rất mệt không thể chiều theo anh đâu!

Vương Thiên Minh không có ý muốn làm gì cô, vì biết cô mệt nên gật đầu rồi chỉ tay về phía giường ý bảo cô đi ngủ trước. Nghe lời, cô bước đến giường ngủ, còn anh thì giải quyết xong công việc mới nghỉ ngơi.