Sau khi Triệu Vy Oanh rời đi, Đào Ánh Ngọc quay lại nhìn hai người không màn sự đời đang tập trung xem tivi, bà lắc đầu bảo:
_ Vy Oanh không có ý xấu, chỉ là do tình yêu làm mù quáng.
_ Con biết, cô ta chỉ vì yêu con nên con mới muốn cắt bỏ suy nghĩ hiện giờ của cô ta. Cứ đeo bám như thế, cả con và Phỉ Phỉ chẳng yên thân gì!
_ Thôi, hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm.
Vương Thiên Minh ôm eo Chu Phỉ đi lên phòng, anh nhìn cô bước lên giường mà thắc mắc hỏi:
_ Em làm như thế không sợ mẹ phản cảm với em sao?
_ Nếu tôi sợ tôi đã không làm, với lại mẹ còn cho tôi tự do thoải mái thì ngại gì không làm điều mình thích?
_ Em đúng là có bản lĩnh.
_ Thiên Minh, ngày mai anh cho tôi đến công ty cùng anh nha? Tôi được chị Tiểu Tuyết cho tập tài liệu về Lâm thị, anh giúp tôi xử lý nha?
_ Em lấy gì để đổi với điều kiện này?
Không nghĩ ngợi gì nhiều, xuống giường đi đến hôn nhẹ lên môi anh như chuồn chuồn lướt qua nước. Thấy anh không động đậy gì, cô lại nhón chân hôn thêm một cái, anh vẫn giữ nguyên tư thế như vậy không hành động gì, tức giận quát lớn:
_ Anh là muốn như thế nào đây?
_ Tối nay tôi muốn em làm chủ.
Cơn giận trên gương mặt Chu Phỉ đã không còn, chỉ còn lại một mặt ngại ngùng quay đi chỗ khác không dám đối diện với anh. Tuy không muốn nhưng vì công việc nên cô đành chấp nhận lời đề nghị hoang đường của anh, cứ thế anh bị cô hành hạ vì kĩ năng có hạn của cô.
Hôm sau, Chu Phỉ cùng Vương Thiên Minh đến Vương thị, đang lúc vào công ty, cả hai gặp Lâm Vỹ và Vân Trang đang đứng trước cửa. Lâm Vỹ nhìn về phía Chu Phỉ nở nụ cười nham hiểm nhưng rất nhanh đã thu lại.
Lâm Vỹ và Vân Trang đi lại phía hai người, giọng nói cung kính, nhún nhường hiện rõ, biểu hiện lấy lòng không giấu được:
_ Chào Vương tổng, bản hợp đồng hôm đó tôi gửi cho anh, không biết anh suy nghĩ thế nào rồi?
_ Tôi chưa xem qua, chuyện đó tôi sẽ thông báo cho thư kí của tôi rồi báo lại cho anh sau!
_ Không cần đâu, bây giờ tôi cũng đang rảnh, chúng ta lên phòng xem qua rồi trả lời cho tôi cũng được.
_ Được thôi, nhưng tôi xem hợp đồng sẽ rất lâu.
Vương Thiên Minh không để Lâm Vỹ có cơ hội trả lời, trực tiếp ôm eo Chu Phỉ bước vào công ty. Vân Trang và Lâm Vỹ cũng theo sau nhưng không đi cùng thang máy với anh. Vân Trang đứng trong thang máy khó chịu nói:
_ Rốt cuộc thì con Chu Phỉ đó được ông trời ưu ái cái gì mà sau khi gặp chuyện như vậy mà vẫn được đại gia lo cho từ đầu đến chân luôn là hàng hiệu? Thật không cam tâm khi nhìn cô ta sống yên ổn như vậy mà.
_ Em yên tâm, anh nghe nói Triệu Vy Oanh vừa về nước, cô ta cũng đặt Vương Thiên Minh vào mắt, chắc chắn mấy tuần nay đã đυ.ng mặt Chu Phỉ rồi!
_ Ý anh là, cùng với Triệu Vy Oanh diệt trừ Chu Phỉ?
_ Vợ anh thật thông minh.
Chu Phỉ đứng bên cạnh Vương Thiên Minh cảm giác được có điều xấu đang sắp đến, nhìn lên hỏi anh:
_ Anh thật sự muốn hợp tác với hắn ta sao?
_ Em yên tâm, tôi chỉ muốn mèo vờn chuột với hắn mà thôi! Với lại, tình cũ của vợ mình thì lấy lí do gì tôi phải giúp hắn chứ?
_ Hứ, chỉ cần tôi có thêm mười phần trăm cổ phần thì cuộc họp cổ đông sắp tới tôi sẽ thắng chắc.
_ Khi nào?
_ Bá Đông sẽ thông báo cho em khi biết thời gian cụ thể.
Vừa dứt câu, điện thoại trong túi của Chu Phỉ vang lên, người gọi đến không ai khác chính là Bá Đông.
_ Donna tiểu thư, cuộc họp cổ đông sẽ được mở vào tuần sau, cuộc họp này sẽ thống kê lại cổ phần của tất cả cổ đông và chọn ra người có cổ phần lớn để nắm giữ chức Chủ Tịch.
_ Chức Chủ Tịch vẫn còn trống sao?
_ Phải, hắn chỉ đang nắm giữ chức Tổng giám đốc thôi. Trong tay hắn đang có bốn mươi phần trăm cổ phần, đang là người có cổ phần lớn nhất.
_ Được, cảm ơn ông đã thông báo.
_ Không có gì, tôi đã hứa giúp cô thì nhất định sẽ giúp đến cùng.
Vương Thiên Minh ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng ấm phả vào tai khiến cho mặt cô đỏ như gấc, giọng nói ba phần hỏi, bảy phần điều tra:
_ Donna tiểu thư, cô hôm đó dùng tiền của tôi để mua cổ phần của Bá Đông sao?
_ Phải, tôi còn muốn dùng tiền của anh để mua lại cổ phần của anh nữa! Nghe nói trong tay anh có mười phần trăm cổ phần của Chu thị, anh suy nghĩ rồi ra giá đi, tôi muốn mua.
_ Donna tiểu thư muốn mua sao? Được, vậy hợp đồng phải sửa lại rồi!
_ Sửa gì chứ?
_ Thêm một bảo bảo nữa!
_ Tùy anh.
Chu Phỉ và Vương Thiên Minh cùng bước ra khỏi thang máy, hướng phòng làm việc đi tới. Lâm Vỹ và Vân Trang cũng vừa đến, đi phía sau hai người. Kim Tấn đem hợp đồng vào cho Vương Thiên Minh, anh nói:
_ Pha cho Lâm tổng và Vân tiểu thư hai ly cà phê, cho phu nhân một ly matcha cao cấp.
_ Vâng ạ.
_ Tôi đi cùng cậu, sẵn pha cho Thiên Minh một ly.
Chu Phỉ cùng Kim Tấn đến phòng pha nước, cậu đứng pha cà phê, muốn lên tiếng hỏi cô một câu mà chẳng dám lên tiếng, cô như hiểu được thắc mắc của cậu, lên tiếng trước:
_ Anh muốn hỏi gì sao?
_ À, chỉ là cô không muốn ở cạnh Vương tổng cả đời sao? Cô là người đầu tiên khiến anh ấy thay đổi nhiều chủ ý và định kiến.
_ Tôi và anh ta chỉ là quan hệ hợp đồng, ba năm sau tôi rời đi, tôi cũng chẳng có tình cảm với anh ta thì ở cạnh kiểu gì đây?
_ Nhưng Vương phu nhân mà biết chuyện thì cô sẽ giải thích như thế nào?
_ Chuyện đó là chuyện của ba năm sau, bây giờ anh hỏi thì tôi biết trả lời như thế nào? Nhưng dù sao bây giờ bà ấy cũng được xem là bà mẹ chồng tốt.
_ Đấy, cô vừa nhận Vương phu nhân là mẹ chồng thì tại sao phải rời xa Vương tổng? Ba mẹ cô cũng không còn, chỉ có Vương phu nhân là người mẹ hiện giờ quan tâm đến cô thì cô đành lòng rời xa hả?
_ Chuyện này... tôi không thể nói trước được.
Chu Phỉ bưng hai ly matcha vào trước Kim Tấn, cậu lắc đầu chẳng muốn nói thêm điều gì, bưng hai ly cà phê theo sau cô vào phòng. Đặt ly nước xuống trước mặt Vương Thiên Minh, Chu Phỉ nhấp một ngụm nước rồi nhàn nhã ngồi chéo chân xem họ bàn việc.
Vương Thiên Minh xem hợp đồng của Lâm Vỹ, nhìn vào rất lâu cũng không mở miệng nói câu nào, hắn đã ngồi chờ rất lâu, không chịu được nên đành lên tiếng trước:
_ Vương tổng, anh xem xét như thế nào rồi?
_ Anh không chờ được có thể về trước, chồng tôi làm việc thì nhất định phải xem xét kĩ lưỡng mới được.
_ Ai cho cô nói chuyện ở đây?
_ Tôi cho, hợp đồng không cần kí nữa, hai người có thể về.
_ Nhưng mà Vương tổng, anh không thể lấy chuyện tư vào chuyện công được, anh như thế là không công bằng.
_ Chốn thương trường còn có chuyện công bằng nữa sao?
_ Nhưng mà anh...
_ Kim Tấn, tiễn khách.
_ Lâm tổng, Vân tiểu thư mời.
Lâm Vỹ và Vân Trang không muốn chấp nhận sự thật nhưng cũng phải chấp nhận, Vương Thiên Minh anh là như vậy, thiên vị tất cả mọi người chỉ muốn dung túng một mình Chu Phỉ cô.