Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 5: Mua lại cổ phần.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Phỉ bước ra từ nhà tắm, trên tóc vẫn còn những giọt nước cơn vương lại chưa kịp sấy khô. Vương Thiên Minh ngồi trên giường nhìn thấy hình ảnh trước mặt mà không thể kiềm chế được.

Chu Phỉ bước đến cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn từ Thẩm Tử, dòng tin nhắn khiến cô cứng người:

_ " Chu tiểu thư, ngày mai cô đến nhà hàng Blue để gặp cổ đông lớn thứ hai của Chu thị. Cô chỉ cần mua lại thành công cổ phần trong tay ông ta thì lợi ích sẽ không nhỏ đâu."

Đọc xong thì Chu Phỉ vẫn chưa thoát khỏi nó, cái cô lo lắng là vốn để mua lại thì không có, bây giờ còn phải sống nương nhờ nhà người khác, muốn mua lại thì cũng phải cho cô có thời gian để kiếm tiền chứ.

Vương Thiên Minh đi lại gần cô, tay anh không an phận chạm vào vòng eo nhỏ nhắn của Chu Phỉ hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai làm cô cảm thấy khó chịu, cảm nhận được hơi thở khác thường của anh, cô liền nghĩ ra một cách để kiếm tiền.

Chiếc thẻ không giới hạn hôm bữa cô đã đưa cho Đào Ánh Ngọc, cũng không nghĩ hôm nay lại cần dùng đến nó. Quay người không quan tâm đến sự khác thường của người nào đó, đi đến tủ lấy máy sấy tóc rồi ngồi xuống ghế.

Vương Thiên Minh thật không thể tin lại có người có thể không ham mê thân hình sáu múi của anh, thật sự không biết nên vui hay buồn. Đi đến ngồi đối diện với cô giọng nói trầm thấp vang lên:

_ Em không mê nhan sắc của tôi sao? Tôi cũng thuộc dạng không tầm thường mà?

Chu Phỉ nhìn anh quan sát từ trên xuống dưới rồi gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Vương Thiên Minh không hiểu ý cái gật đầu kia của cô là sao lại lên tiếng nói tiếp:

_ Em gật đầu là có ý gì? Em nói đi, em muốn gì tôi đáp ứng cho em.

Chu Phỉ nhẹ nhàng cất máy sấy vào tủ rồi nhẹ nhàng đi đến tự nhiên ngồi lên đùi của anh, giọng nói quyến rũ động lòng người:

_ Tôi muốn tiền, anh có thèm bánh?

_ Em cần tiền để làm gì? Tôi không có tiền hay sao mà cần phải "ăn bánh trả tiền"?

_ Tôi không muốn thiếu nợ.

_ Nhưng chúng ta là vợ chồng, em dùng tiền của tôi cả đời cũng không hết.

_ Vậy bây giờ anh có muốn hay không? Không muốn tôi đi ngủ.

Vương Thiên Minh không ngu ngốc đến nỗi để con mồi chạy mất, dù sao thì cũng phải có con để níu chân cô lại. Bế bổng cô lên giường, chạm tay vào đường cong quyến rũ trên cơ thể Chu Phỉ khiến cô cảm thấy khác đi.

Sáng hôm sau, Vương Thiên Minh đặt tấm thẻ trên đầu giường ngủ cho Chu Phỉ theo lời hứa rồi mới đi làm. Gần tám giờ cô mới thức giấc, nhìn tấm thẻ trên đầu giường mà mỉm cười. Thay đồ vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng, Đào Ánh Ngọc ngồi ở phòng khách lên tiếng hỏi:

_ Con phải ra ngoài sao?

_ Vâng ạ, con có hẹn với bạn, ăn sáng xong con đi luôn.

Chu Phỉ được tài xế riêng đưa đến điểm hẹn, người được hẹn cũng đã đến. Đi đến ngồi đối diện với ông, Chu Phỉ lên tiếng giới thiệu:

_ Chào ông, tôi là Donna đến từ Mỹ, rất vui được gặp ông.

_ Chào cô, tôi là Bá Đông. Không biết cô hẹn tôi là có chuyện gì?

_ Nói ngắn gọn thôi là tôi muốn mua lại cổ phần của ông ở Lâm thị bây giờ, nói đúng ra là của Chu thị trước kia.

_ Cô muốn cổ phần đó để làm gì?

_ Chuyện này ông không cần phải biết, sau khi tôi mua lại thì ông vẫn giữ nguyên tư cách là cổ đông lớn thứ hai của công ty để thay tôi góp mặt trong các buổi họp, tuyệt nhiên ông phải giữ kín bí mật này.

_ Nhưng...

_ Tôi biết ông có vợ đang chuẩn bị phẫu thuật và cần một số tiền tương đối cao, chỉ cần ông giúp tôi, tôi sẽ trả tiền viện phí cho vợ ông. Còn tiền của công ty đưa ra, ông điều hưởng hết.

Khuôn mặt trầm ngâm của Bá Đông làm cô càng lo thêm, nghe Thẩm Tử nói ông ta rất biết cách nhìn người, biết được lí do mới làm một việc gì đó. Nhưng chỉ cần đánh vào điểm yêu của ông thì không đồng ý cũng phải gật đầu đồng ý.

_ Cô có thể cho tôi biết lí do hay không?

_ Chuyện đó sau này ông sẽ rõ, còn về cổ phần nếu ông muốn thì tôi sẽ cho thư kí soạn hợp đồng rồi gửi qua cho ông.

_ Còn tiền...

Chu Phỉ lấy ra chiếc thẻ của Vương Thiên Minh để lại lúc sáng đưa đến trước mặt của Bá Đông, lời nói lạnh lùng của cô nhắc lại:

_ Ông nên giữ kín bí mật này, nếu không hậu quả ông không thể nào lường trước được đâu. Thôi, nói đến đây thì có lẽ ông cũng đã hiểu, tôi không muốn làm kẻ săn mồi đâu.

Bá Đông cho dù không biết lai lịch của Chu Phỉ ra sao nhưng qua lời nói của cô ông có thể đoán được cô là người không hề dễ động vào. Nhìn theo bóng lưng của Chu Phỉ mà hòn đá trên vai ông bây giờ mới được bỏ xuống, lời nói của cô ba phần sát thương bảy phần uy hϊếp thật khiến ông khó mà từ chối được.

Chu Phỉ vui vẻ chuẩn bị vệ Vương gia thì gặp Phương Tiểu Tuyết trên đường, nhưng người đi cùng Phương Tiểu Tuyết nhìn rất quen mắt, ngoài Thẩm Tử ra thì còn ai vào đây được. Lấy điện thoại ra gọi ngay cho cậu để sát nhận danh tính, đúng thật là cậu bắt máy.

_ Alo, Chu tiểu thư, bàn chuyện thu mua thuận lợi không?

_ Rất thuận lợi, anh giúp tôi soạn bản hợp đồng gửi cho ông ta nha? Mà cậu đang ở đâu vậy?

_ Tôi ra ngoài ăn trưa rồi, có chuyện gấp gì sao?

_ Không có, chỉ là tôi gặp cậu đi cùng ai đấy, nhìn rất quen mắt.

_ Cô cứ đùa, tôi một thân một mình thì đi cùng ai được chứ? Với lại tôi chỉ là chân sai vặt trong công ty làm gì có ai để ý đến tôi đâu, cũng không có bạn gái.

Chu Phỉ không muốn đôi co với cậu nữa nên để lại một câu rồi cúp máy:

_ Tôi không nói anh đi cùng bạn gái mà, là anh tự nguyện khai. Không nói nữa, tôi cúp đây.

Thẩm Tử sau khi bị cô ngắt máy thì mới biết mình bị lừa, nhìn sang Phương Tiểu Tuyết hỏi:

_ Em biết Chu Phỉ chứ?

_ Em biết, vừa kết giao hôm qua, con bé hoà đồng thân thiện lắm.

_ Vậy sau này em giúp đỡ cô ấy nhiều một chút nha?

_ Có chuyện gì sao? Con bé gặp khó khăn gì sao?

_ Cô ấy bị bạn trai bản bội, bạn thân cướp bạn trai, còn nhẫn tâm cướp đi Chu thị và cả Chu gia, ba mẹ cũng vì vậy mà mất chỉ còn một mình cô ấy. Anh thì ở lại Lâm thị được đổi từ Chu thị thám thính tình hình cho cô ấy.

_ Sao lại có chuyện bạn thân khốn nạn đi giật bồ của bạn mình chứ? Anh yên tâm, em sẽ không để con bé một mình.

Chu Phỉ về Vương gia, thấy Đào Ánh Ngọc đang lây hoay trước sân với mấy chậu hoa kiểng, cô chạy nhanh đến nhìn những bông hoa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời mà lòng vui hẳn đi, tiếng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên:

_ Mẹ, hoa này mẹ trồng ạ?

_ Phải, mẹ trồng đấy. Nhìn đẹp mà không kiềm được nên mua về trồng, có phải rất đẹp không?

_ Vâng, rất đẹp.

Ngắm nhìn những bông hoa làm cho Chu Phỉ như muốn quên hết những chuyện buồn đã xảy ra trong một tháng qua, có lẽ chỉ có thời gian ngưng đọng mới khiến cho cô cảm thấy thoải mái.