Sơ Trừng nghe được ý tứ giúp cậu trong giọng nói của tiền bối, lập tức vui vẻ nhận tài liệu: "Cảm ơn sư phụ!"
Giờ làm việc buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.
Sơ Trừng ngồi đau cả lưng. Cậu bước ra khỏi phòng học đa phương tiện với một đống tài liệu trên tay. Khi cậu khóa cửa bằng một tay, giấy tờ bị gió thổi bay xuống đất.
Bước chân truyền tới bên tai.
“Giúp việc vặt cho giáo viên nào vậy? Giống như đang chuyển nhà.”vừa khéo Lộc Ngôn chạy xuống cầu thang, chặn lại giấy tờ sắp bay đi, “Cần giúp đỡ không?”
“Ừ, tổ ngữ văn tầng 5.” Tề Sở mỉm cười cảm ơn.
Mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng ấn tượng đầu tiên của Tề Sở đối với cậu bé là rất tốt, hoạt bát sảng khái, thông minh lại biết điều, nếu sau này nâng cậu bé lên làm đại diện môn cũng được.
Lộc Ngôn ôm lấy tệp đề đã xếp ngay ngắn, đi cùng với Sơ Trừng, thuận tiện hỏi: “Hai hôm nay sao không thấy cậu?”
Tề Sở trả lời: “Tiết thu tâm không có liên quan tới tôi, khai giảng xong là gặp nhau.”
“Cũng đúng, học sinh đúp lại không cần nộp bài tập hè.” Lộc Ngôn không có hoài nghi, đi về phía trước than thở, “Nhưng cậu không tới, chỗ ngồi bên cạnh tôi trống không. Đôi khi bị kiểm tra dùng, làm tôi không dám nghiêng đầu luôn.”
“Thì chứng mình đại ca có trách nhiệm.” nói thật thì, Sơ Trừng an ủi học sinh cũng như đứng nói chuyện không đau lưng.
Nếu như là người khác, chuyện sảy ra là mình hồi học cấp 3, chỉ nghĩ tới khuôn mặt lạnh của Dụ Ti Đình thôi, cậu đã cảm thấy khó thở rồi.
“Nhưng mà cả lớp đều sợ thầy ấy sao?”
“Nói thế nào nhỉ, thầy ấy giống như người tính cách tồi tệ, bình thường đều là ngoài… à~” Lộc Ngôn đi qua góc rẽ hành lang, vừa ngẩng đầu lên, nói được nửa thì nuốt lại vào trong miệng.
Ánh mắt Sơ Trừng nhìn qua, trùng hợp dừng ở cửa tổ toán học đối diện với ánh mắt của Dụ Ti Đình. Lời nói chuyện vừa nãy của hai người cũng bị hắn nghe thấy hết.
“Chào thầy Dụ.” Sơ Trừng mở miệng trước.
Dụ Ti Đình gật đầu, sau đó nhìn học sinh, khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày: “Tôi đang tìm cậu, vào đây đi.”
Lộc Ngôn đương nhiên biết bị đại ca gọi vào văn phòng không có chuyện gì tốt, nên dơ tập đề ôm trong lòng lên, hỏi dò: “Em giúp bạn mới của lớp mang tài liệu… mà sắp vào học rồi.”
Học sinh mới của lớp?
Dụ Ti Đình nhướm mày, hiển nhiên đang tiêu hoá câu này.
Rất nhanh sau đó ánh mắt hắn rơi vào người Sơ Trừng, ồ lên một cách thâm sâu: “Thầy sơ.”
Nhưng Sơ Trừng nghe thấy không phải là đột nhiên hiểu ra mà là cố ý vạch trần cậu.
“Giáo phụ bên đó đã chính thức nhận việc rồi, môn ngữ văn học kì này vất vả cho thầy quá.”
“Đâu có, đều là trách nhiệm.” Sơ Trừng chỉ có thể bảo trì mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn người đứng bên cạnh.
“Sơ…”Lộc Ngôn kinh hoảng, thốt ra một từ liền ngậm chặt miệng lại, lùi về phía sau.
Cậu ngẩn đầu lên nhìn tấm bảng tên phòng tổ ngữ văn và tổ toán bên cạnh nhau, vừa nghi ngờ cuộc đời vừa suy nghĩ lại, mình lại sao lại rơi vào giữa hổ và sói dị?
Đại não ngừng hoạt động của học sinh giỏi, động tác cứng ngắc đưa tệp giấy cho Sơ Trừng: “Thầy Sơ, đại ca tìm em có việc… không theo thầy vào trong phòng được.”
Sơ Trừng ngượng ngùng nhận lấy, chưa kịp nói thì thấy Lộc Ngôn đi vào văn phòng tổ toán, trên đầu viết lên chữ đau khổ.
Chọn xong đại biểu môn ngữ văn coi như hỏng rồi.
Mặt Dụ Ti Đình không có cảm xúc gì, kết quả trước mắt giống như đã biết từ trước.
Thấy Sơ Trừng đứng yên đó, hắn tỏ ra rảnh rỗi nói: “Còn có chuyện gì không?”
“Làm phiền thầy Dụ quá, lần sau gặp lại.” Sơ Trừng cười ngượng chào hỏi, xoay người lại khuôn mặt thay đổi, môi lên xuống công đức - 1.
Vốn dĩ là chuyện có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, hắn lại làm người ta ghét.
Chắc gì bị học sinh nói là tính cách tồi tệ.