Tan Học Đừng Tới Phòng Làm Việc Em Đam

Chương 8: Thầy Sơ, Thầy còn có chuyện gì sao? (3)

Cái lưng dài và thẳng của Dụ Ti Đình đứng ở góc cầu thang, một tay cầm cuốn sách, dùng góc cuốn sách chọc vào cánh tay Lộc Ngôn, đang nói cái gì đó.

Mặc dù nghe không rõ hai người đang nói gì, nhưng theo tư thế của Lộc Ngôn, chắc là đang bị dạy dỗ.

Đúng là dạy theo cách đào tạo học sinh giỏi mà.

Sơ Trừng than thở mấy giây, đi qua bằng đường khác.

*

Đầu học kì các cuộc họp sảy ra thường xuyên, đặc biệt là người mới. Ngoài những tiết thực hành và nghe giảng ra, phòng giáo vụ còn xếp cho Sơ Trừng một sự phụ, tổ trưởng giảng dạy và nghiên cứu ngữ văn lớp 11 thầy Dương.

Ông là một ông già tốt bụng, giống với thầy vật lý lớp A7, sắp tới tuổi nghỉ hưu, nhưng đối xử ôn hoà với người khác, Sơ Trừng hỏi những câu hỏi trên trời ông càng có kiên nhẫn trả lời.

Theo thói quen ở thập trung, tuần cuối của tháng 8 là bài học thu tâm trước khi khai giảng. Học sinh phải đi học bình thường theo học kì, sau đó thống nhất xem video bài học trên mạng ở các lớp, nghe giảng giải về bài tập trong kì nghỉ.

Tất cả video danh mục tổ ngữ văn lớp 11 đều là do thầy Dương một mình giảng và ghi lại. Sơ Trừng có thời gian thì tới giúp sư phụ làm việc vặt. Thầy Dương có học thức chuyên sâu, phong cách giảng dạy hài hước nhẹ nhõm mà còn ngắn gọn xúc tích. Cậu ở bên cạnh học được rất nhiều điều.

Trong phòng học đa phương tiện, thầy Dương vừa mới ghi âm xong một phần bài học, ông tắt mic, mở nắp trà uống nước, nhìn chàng trai bên cạnh đang cúi đầu viết thiết kế giảng dạy.

“Sửa mấy lần rồi?”

Sơ Trừng chăm chú viết, nghe tiếng mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”

Thầy Dương nhìn qua, khi ánh mắt dừng lại tờ giấy không ngừng khen: “Thư pháp được lắm.”

Mặc dù Sơ Trừng viết rất lâu đã mất hết sự kiên nhẫn, nửa tờ giấy sau viết tuỳ ý, nhưng vẫn nhìn ra được nét bút thành thục.

Thầy Dương quan sát hồi lâu, nói thêm một câu: “Không giống như ba năm năm, luyện viết từ nhỏ hả?”

"Đúng, nhưng... ngoài chữ viết thì sao?" Sơ Trừng sinh ra trong gia đình tri thức, trong gia đình hầu như mọi người già trẻ đều có chữ viết đẹp. Cậu đã tiếp xúc với nó từ khi còn nhỏ, và tất nhiên cậu không nghĩ nó có gì đáng để khoe khoang. Lúc này, cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào thầy Dương với vẻ mặt ngoan ngoãn, muốn thầy nhận xét thêm về thiết kế giảng dạy của mình.

"Ừm..." Thầy Dương nhìn thấu suy nghĩ của cậu, do dự một chút, sau đó tiếp tục nói: "Thầy cảm thấy bản viết đầu tiên của con rất tốt, bản này cũng gần như vậy."

Sở Thành hiểu ra: “Cho nên, thay đổi đã lâu, vẫn như cũ.”

Thầy Dương cười: “Thiết kế bài giảng thường được viết bởi những sinh viên sư phạm và những người nghiên cứu lý thuyết. Nếu con không tham gia các cuộc thi và không đánh giá loại giỏi, tại sao phải viết tốt như vậy?”

Sơ Trừng nhất thời không thể trả lời.

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ, thầy Dương lại hỏi: “Trước đây con đã từng đi thực tập chưa?”

Sở Thành gật đầu: "Đúng vậy, nhưng lúc đó con được xếp vào lớp chuẩn bị tốt nghiệp, các học sinh nói chung đang ôn tập. Cho nên..."

Vì vậy, cậu vẫn chưa dạy được bài học mới hoàn chỉnh nào trên bục giảng.

"Có nghĩa là con giảng bài tập tốt hơn?" thầy Dương lại hỏi.

Mặc dù cuộc trò chuyện giữa hai người rất thoải mái nhưng Sơ Trừng vẫn cảm thấy hơi có lỗi nếu cậu trả lời "có".

Thầy Dương hồi lâu không nghe được đáp án, nhưng trong đầu đã có đại khái ý tưởng. Trên thực tế, ông hoàn toàn có thể hiểu rằng Sơ Trừng sẽ rất căng thẳng khi là giáo viên mới duy nhất trong lớp, đặc biệt là lớp A7.

Ông tháo chiếc máy ghi âm treo trên cổ áo xuống, sắp xếp những sợi dây mỏng đề nghị: “Có thời gian rảnh, hay là cậu ghi âm giảng bài?”

"A?" Sơ Trừng giật mình, "Nhưng con còn chưa viết xong báo cáo."

“Không sao, giáo viên tuyến một đều phải đứng trên bục kiểm tra." Thầy Dương đưa bản thiết kế giảng dạy cùng tập giấy kiểm tra ra, đưa ra quyết định cuối cùng: "Tôi cho cậu nửa ngày để chuẩn bị bài học, buổi tối cậu sẽ ghi âm, thầy sẽ ở bên cạnh nghe. Những tài liệu đó không cần viết, dù sao cuối cùng cũng sẽ giao cho thầy."