Tu La Thiên Tôn

Chương 15: Chấp niệm

Quang nguyên tố sáng lấp lánh, đem nơi này chiếu thông suốt.

Động phủ rộng khoảng ba trượng, ở trong góc đặt một chiếc giường đá, chiếm gần phân nửa không gian. Giường đá trước mặt trông như một cái thạch hạp, rộng nửa mét, dài tới một mét, có một loại phong cách cổ xưa, bên trong chứa đầy tinh khối to bằng đá cuội trong suốt, toả ra ánh sáng lấp lánh.

“Muội đã phát hiện ra cái động này từ lâu rồi, mỗi lần cha đến đây, muội đều muốn nói cho ông ấy biết, nhưng ông ấy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, xem muội một chút liền đi không có cơ hội nói.”

Vô Thiên an ủi: "Cha muội khẳng định có chuyện quan trọng gì muốn làm, không thể dừng lại quá lâu."

"Vô Thiên ca ca, làm sao huynh biết? Cha mỗi lần đến cũng nói như vậy, nhưng là muội thật sự rất nhớ ông ấy, muốn ông ấy ở thêm mấy ngày." Thi Thi khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận mềm mại, có chút mất mát nói.

"Bởi vì mỗi người đều có việc muốn làm, muội không phải cũng phải chăm sóc tiểu Hoa sao?"

Vô Thiên xoa xoa đầu nhỏ của tiểu nha đầu an ủi, sau đó đi tới trước thạch hạp, nhặt lên một viên tinh khối, cẩn thận nhìn, lông mày hắn dần dần nhíu lại.

Tinh khối có góc cạnh, tựa như kim cương, ánh sáng mê người. Bỗng nhiên, một luồng nhiệt lưu từ tinh khối tràn ra, tràn vào trong lòng bàn tay, hội tụ đến khí hải của hắn.

"Tinh nguyên", Vô Thiên kinh ngạc, nhiệt lưu này mang đến cho hắn một cảm giác, cùng tinh nguyên Tiểu Thiên tinh luyện giống như đúc, thậm chí càng thêm tinh thuần, có loại khí thế to lớn như đại dương.

Hắn thả tinh nguyên xuống, giẫm giẫm lên mặt đất, mặt đất rất đầy đặn, phi thường cứng rắn. Sau đó, hắn trầm ngâm đi về phía vách đá, vách đá rất bằng phẳng, không có vết nứt, hắn đưa tay sờ lên, một lớp bột mịn rơi ra.

Vô Thiên nhìn xung quanh, trong mắt như có hiểu ra.

Cái động phủ này rất kỳ quái, như là ở trong một tảng đá lớn, mạnh mẽ tạc mở một không gian. Hắn hoài nghi khả năng đây là một động phủ tu luyện của cổ nhân, bởi vì đây là một loại Thiết Nham thạch đầu, loại đá này so với hắc thiết còn cứng rắn hơn, nếu như muốn phong hoá thành bột mịn, ít nhất cũng phải gần ngàn năm.

"Thi Thi, thời điểm muội phát hiện nơi này, còn có những vật khác hay không." Vô Thiên hỏi.

Thi Thi chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như có một bộ bạch cốt, muội thấy hắn thật đáng thương, liền chôn ở bên ngoài."

"Xem ra thực sự là như vậy." Vô Thiên phi thường hiếu kỳ, quan sát tỉ mỉ mỗi một góc, động phủ tu luyện của cổ nhân ngàn năm trước, chắc chắn sẽ không chỉ có những tinh nguyên này, nói không chắc còn có thể lưu lại dị bảo gì đó.

Tiểu Thiên đã sớm vui cười hớn hở, nó nhảy đến bên đống tinh nguyên, nhìn trái, nhìn phải, nước bọt bay khắp nơi, cuối cùng nó nằm dài trên đó, bắt chéo hai chân, trong mắt có những ngôi sao nhỏ đảo quanh, đồng thời cảnh giác quét qua Tiểu Y, hiển nhiên nó muốn chiếm làm của riêng.

Nguyên lai nó không chỉ tham ăn, còn tham tài!

Tiểu Y trợn trắng mắt, ngẩng cao cái đầu trắng như tuyết, vẻ mặt rất khinh thường, ý tứ là cứ cầm lấy đi, những hạt phá châu này ta căn bản không để vào mắt.

"Vô Thiên ca ca, huynh đang tìm cái gì." Thi Thi kỳ quái nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.

"Tìm bảo vật." Vô Thiên cũng không quay đầu lại, gõ chỗ này, ngó chỗ kia, không sót một tấc nào.

"Hì hì!" Thi Thi cười rất vui vẻ, nói: "Nơi này là động phủ của người chết, có thể có vật gì tốt."

"Ừm! Không nhất định. Những tinh nguyên này đều là đồ tốt, nhưng muội không hiểu. Ta nghĩ nhất định còn có những vật phẩm khác." Vô Thiên mặt không đỏ muốn lấy của cải của người chết, hắn đi tới trước giường đá bò xuống, vươn tay ra mò mẫm dưới gầm giường.

"Hả? Hình như tìm được rồi." Dưới gầm giường, hắn chạm vào một vật cứng, hơi lạnh: "Thi Thi, muội chiếu sáng phía dưới giùm."

Thi Thi hiếu kỳ chạy tới, nằm trên mặt đất, đưa tay luồn vào dưới giường, bên trong bị chiếu sáng, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

“Ồ, thật sự có đồ vật ư!” Thi Thi kinh ngạc, muốn lấy nó ra, lại phát hiện tay không đủ dài.

"Tiểu Thiên, mau tới đây hỗ trợ." Vô Thiên tay cũng không với tới được, gọi Tiểu Thiên hỗ trợ.

Nghe nói có bảo bối, tiểu gia hoả hùng hục chạy tới, con mắt hẹp dài chợt sáng lên, hưng phấn chạy vào, nhưng khi đi ra lại tỏ ra không có hứng thú, ném đồ vật xuống, lại nhảy lên gường đá.

Đây là một chiếc nhẫn rất bình thường, đen thui phi thường cổ xưa, trên bề mặt có dấu vết bong tróc, không có đồ trang trí nào khác, chỉ có khắc ba chữ nhỏ xíu, vặn vẹo khó phân biệt.

"Chiếc nhẫn này xấu quá." Thi Thi mím môi, yêu cái đẹp là bản tính của phụ nữ, nàng cũng không ngoại lệ.

Cầm chiếc nhẫn nhìn nửa ngày, Vô Thiên cũng nhìn không ra khác biệt gì, trong lòng có chút thất vọng, tưởng rằng đó là một loại bảo vật nào đó, hóa ra chỉ là một vật bình thường. Hắn không cam lòng, hắn tìm kiếm thêm một lúc nhưng không phát hiện thấy gì nên đành bỏ cuộc.

Có lẽ chủ nhân của động phủ này thực lực không mạnh nên không có nhiều đồ quý giá, tiện tay đem nhẫn bỏ vào trong ngực, Vô Thiên bắt đầu ra tay.

Bảo vật tuy không có, nhưng những tinh nguyên này cũng không kém, tồn tại lâu dài ngàn năm, nhưng tinh khí còn dồi dào như vậy, tinh khiết mà lại dày đặc, nếu luyện hóa tất cả, nhất định có thể đột phá một tầng cao hơn.

Tiểu gia hỏa không chịu, gắt gao nằm trên đó giương nanh múa vuốt, ý là của ta, không được phép lấy.

"Tiểu tử, buông ra, đừng cướp của ca ca." Thi Thi bị chọc cho cười khanh khách không ngừng, tiến tới thuyết phục, nhưng Tiểu Thiên lại thờ ơ, giống như một kẻ keo kiệt, bảo vệ tài sản riêng, đánh chết cũng không đồng ý.

"Chết đi." Vô Thiên trán nổi gân xanh, mặt đen lại, nhưng lại gặp phải sự phản kháng quyết liệt hơn, tiểu gia hỏa thề sẽ không buông tay.

Tiểu Y lẩm bẩm, nghiêng đầu liếc xéo, như đang giễu cợt, tiểu gia hỏa khó chịu, hướng về phía nó gào lớn, ý kia là, tiểu bạch cẩu, đại gia chờ, lát nữa ta sẽ lột da của ngươi làm qυầи ɭóŧ.

Một người một thú trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng Vô Thiên nói mỗi người một nửa, tiểu gia hoả suy nghĩ một hồi, mới bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng nó không yên lòng, muốn đích thân phân phối.

Tiểu gia hoả từng viên từng viên lấy ra, chia làm hai đống, mỗi lần ném về phía đống của Vô Thiên, nó sẽ dừng lại một lát, da mặt co giật, lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng cực kỳ không nỡ. Vô Thiên mấy người ở một bên nhìn, không nói nên lời.

Thời gian từng ngày trôi qua, Vô Thiên đã ở đây mười ngày.

Trong mười ngày này, hắn bồi tiếp Thi Thi chung quanh du ngoạn, trên mỗi tấc đất tịnh thổ đều để lại dấu chân, hắn kiến thức đủ loại hoa cỏ, các loại yêu thú thiên kỳ bách quái, chúng đều rất hòa thuận, không bao giờ chủ động công kích.

Từ khi Tiểu Thiên có được Tinh Nguyên, hắn không còn có ý đồ với Tiểu Y cũng không bồi Vô Thiên đi lung tung, hắn chuyển Tinh Nguyên ra bãi cỏ, nằm đó cả ngày ngủ.

Mỗi lần đi qua nơi này, Vô Thiên đều sẽ nhìn trời không nói gì, lòng sinh hờn dỗi. Nếu như tiểu gia hoả cướp những tinh nguyên này, là vì tăng cường thực lực, hắn sẽ không nói cái gì, ngược lại sẽ ủng hộ. Nhưng nó chỉ dùng làm vật trang trí, làm đệm lưng ngủ, thuần túy chơi vui, cái này không phải phung phí của trời? Hắn rất tức giận.

Phá gia chi tử, đây là biệt danh hắn đặt cho Tiểu Thiên.

"Vô Thiên ca ca, huynh lại tu luyện rồi, ta thật sự không biết tu luyện có cái gì thú vị, còn không bằng là huynh vui vẻ sống một cuộc sống thoải mái." Hôm nay Thi Thi mặc một thân áo trắng, đôi mắt to sáng ngời như tinh linh.

Nàng chưa bao giờ vui vẻ như những ngày này, khoảng trống trong lòng nàng như được lấp đầy, cảm thấy rất thỏa mãn và ấm áp, đối với đại ca ca ở chung không lâu này, trong lòng sinh ra ỷ lại, đây là xem hắn như người nhà mà ỷ lại.

Vô Thiên mở mắt ra, trong mắt lấp lánh tinh mang, những ngày qua, mỗi khi mặt trời mọc, hắn đều đến vách núi tu luyện, hấp thu tinh khí tinh nguyên, không hổ là đồ cổ ngàn năm trước. Năng lượng dồi dào đến mức khiến người ta kinh hãi, đến mức một cái cũng đủ để hắn luyện hoá trong một ngày.

Từ trong động phủ, hắn lấy được chín mươi viên tinh nguyên, nhưng cho đến nay hắn mới chỉ luyện hoá được mười viên, tuy nhiên, tinh khí trong khí hải đã trở nên đậm đặc gấp mấy lần, tựa như bột nhão sền sệt, cách đột phá đã không xa.

Dừng tu luyện, Vô Thiên đứng dậy, nhéo cái mũi nhỏ của nàng cười nói: "Tu luyện không phải để chơi. Tu luyện có thể trở nên cường đại, có thể bảo vệ người nhà không bị khi dễ, bảo vệ Thi Thi không bị yêu thú bắt đi.

"Ca ca muốn bảo vệ Thi Thi, thật không?" Tiểu nha đầu ngẩng đầu, nghi ngờ nói.

"Ân, đương nhiên là thật, Thi Thi là muội muội ngoan của ca ca, đương nhiên phải bảo vệ ngươi rồi."

Thi Thi vui mừng nói: "Ca ca cả đời đều phải bảo vệ muội, không cho phép người khác khi dễ ta, không để ta khóc, ngoéo tay, không được phép đổi ý."

"Được, ca ca cả đời sẽ bảo vệ Thi Thi." Vô Thiên cưng chiều nói, cùng tay nhỏ của nàng ngoéo tay hứa hẹn.

"Hì hì, ca ca, đã đến lúc chúng ta phải rời đi rồi, ta từ nhỏ cũng chưa ra ngoài, ta rất muốn đi ra nhìn thế giới bên ngoài." Thi Thi vui vẻ nói.

Rời đi? Ạch! Vô Thiên sững sờ, hoá ra là bị tiểu nha đầu lừa gạt?

"Thi Thi, ca ca không thể mang muội đi cùng, ca ca còn có rất nhiều chuyện phải làm, theo ta, chỉ sẽ mang đến nguy hiểm cho muội, hơn nữa muội nếu như rời đi, cha đến không tìm thấy muội, còn không lo lắng chết sao."

Lời còn chưa dứt, nụ cười Thi Thi đã biến mất rồi, con mắt dần dần sưng đỏ, nước mắt tràn ra: "Ca ca, lời huynh mới vừa nói là đang dối gạt Thi Thi sao? Huynh nói phải bảo vệ Thi Thi cả đời, không cho Thi Thi khóc, đều là gạt ta sao?"

Tiểu nha đầu bật khóc, khóc rất rất thương tâm, khiến lòng người không khỏi xót xa.

Vô Thiên ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Thi Thi, ca ca không có lừa muội, địch nhân của ca ca rất cường đại, muội nếu như đi theo ta, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Muội xem như vậy được không, đợi ca ca làm xong chuyện, liền đến đây ở cùng muội."

"Sự tình, sự tình, đều là sự tình, cha như thế, ca ca cũng như thế, đều là dùng lời nói dối như vậy đến lừa muội, ta hận các ngươi!" Thi Thi đem hắn đẩy ra, xoay người chạy về hướng lầu các.

“Đát” Một giọt nước mắt như hạt châu rơi trên tay Vô Thiên, băng giá lạnh lẽo, xuyên thấu linh hồn. Hắn thật muốn cho mình một cái tát, biết rõ không cách nào thực hiện lời hứa, còn đi hứa hẹn.

"Gia gia, lời hứa lúc trước của ông cũng là lời nói dối sao?" Vô Thiên lẩm bẩm, vẻ mặt u ám.

Hắn đuổi theo kéo tiểu nha đầu lại, nói: "Thi Thi, xin lỗi, ca ca để muội khóc, ca ca đáp ứng muội, ngày mai chúng ta liền rời đi."

Bây giờ đã hứa rồi thì phải giữ lời, hắn không muốn Thi Thi cũng như hắn lúc trước thương tâm như vậy, đây là một loại chấp niệm, cũng là để thỏa mãn sự tiếc nuối trong lòng hắn.

"Thật sự? Lần này ca ca không được gạt muội?" Thi Thi chớp mắt to có vẻ không tin.

"Ân, " Vô Thiên gật đầu.

"Hì hì, liền biết ca ca thương ta nhất." Tiểu nha đầu vui vẻ mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khao khát, cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây, nàng rất mong chờ được ra nhìn thế giới bên ngoài.

Ngày này, Thi Thi làm rất nhiều chuyện, đi nhổ cỏ vườn hoa, căn dặn tiểu Hoa cố gắng trưởng thành, tưới nước cho Tùng Trúc, cho bầy chim ăn, đi gặp tất cả yêu thú ở vùng tịnh thổ này nói lời từ biệt với chúng nó.

Buổi tối, cả đêm nàng đều ngồi ở ven hồ nước, nhìn vì sao trên bầu trời nói với cha rằng nàng sắp rời đi.

Mãi cho đến khi chân trời trở nên trắng xóa, mặt trời vừa mới mọc, nàng mới đứng dậy trở về lầu các, không muốn cha mình lo lắng nên mới lưu lại một phong thư.

Nàng lưu luyến không rời, đây là ngôi nhà nàng đã sống mười hai năm, nàng không thể buông bỏ, vài giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, nàng mang theo Tiểu Y rời đi.