Hắn nghe thấy tiếng nức nở của cô bé. Cô bé đã ôm lấy hắn, gào khóc. Khóc ra những giọt nước mắt đã dồn nén từ những bất hạnh đè nặng. Hắn chỉ yên lặng, không hỏi không an ủi, chỉ yên lặng vỗ nhẹ vào lưng cô bé.
Rất lâu rất lâu, cô bé đã ngừng khóc nhưng vẫn không buông hắn ra. Hắn nghiêng đầu, cẩn trọng hỏi: “Anh bế em vào phòng nhé được không? Bên ngoài gió lạnh, em chân trần đi lại thế này sẽ ốm mất.”
Cô bé không trả lời nhưng cũng không phản đối. Trình Thuỵ Vi cẩn thận bế cô bé lên đi vào phòng, đặt cô bé ngồi xuống giường còn bản thân thì ngồi đối diện. Cô bé nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn đỏ. Hắn cười, lấy trong túi ra một cái khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho cô bé.
“Anh tên Trình Thuỵ Vi, là bác sĩ của em. Anh có thể hỏi vì sao em lại gọi anh là thiên sứ không?”
“Anh rất đẹp. Trong sách nói rằng thiên sứ rất đẹp, toàn thân mặc đồ trắng, sẽ dịu dàng mang lại ấm áp cho người khác. Anh đã cùng em hát thánh ca hay như vậy, anh chắc chắn là thiên sứ.”
Trình Thuỵ Vi cười bất lực. Hoá ra cô bé gọi hắn là thiên sứ chỉ vì hắn đẹp và hắn biết hát thánh ca. Hắn cũng không muốn giải thích. Cảm giác phá vỡ mộng cảnh tươi đẹp của một người đáng thương chính là tội ác. Trong lòng hắn không ngừng dâng lên một sự chua xót.
Hắn không tin vào thần, cũng không tin vào thiên sứ. Bởi vì hắn cũng là đứa trẻ bị thần linh bỏ rơi. Luôn miệng nói yêu nhưng lại chỉ mang lại đau thương, thần linh… là kẻ nói dối.
Hắn cười, nắm lấy tay cô bé.
“Anh có thể làm thiên sứ của em, vậy em có thể nói cho anh biết tên của em không?”
Hắn đã biết khi đọc hồ sơ nhưng hắn vẫn muốn cô bé có thể tự nguyện mở lòng. Cô bé rụt rè, khẽ nói: “Em tên Đoá Đoá.”
Trình Thuỵ Vị cười, xoa đầu cô bé dịu dàng: “Tên đẹp thật.”
Cô bé ngước nhìn hắn, lại cúi đầu. Dường như có điều gì muốn nói lại không dám nói. Trình Thuỵ Vi cũng chỉ yên lặng ngồi chờ đợi. Hắn giống như trông thấy hình ảnh của bản thân ngày nào. Nhỏ bé yếu đuối đến đáng thương, thân thể đầy thương tích vẫn không ngừng kỳ vọng và chờ đợi. Ngu ngốc đến đáng thương, bất lực đến đáng hận. Cổ họng giống như bị đè xuống một tảng đá, trong lòng gào thét đến chảy máu nhưng lại không biết làm cách nào để biểu hiện ra bên ngoài. Tìm kiếm một sự dựa dẫm nhưng lại sợ hãi bị phản bội. Đến cuối cùng tự trấn an mình có lẽ mọi người đều giống nhau, lòng tin dẫu biết mù quáng vẫn không thể buông bỏ.
Đoá Đoá ngước nhìn Trình Thuỵ Vi, cô bé rời khỏi giường bước đến trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn.
“Thiên sứ, anh có thể mang em đi được không? Em không muốn ở đây nữa. Tại sao em lại được sinh ra? Thế giới này có phải không chào đón em không?”
Cảm giác này Trình Thuỵ Vi có lẽ là người hiểu rõ nhất. Một cảm giác giống như bất cẩn rơi xuống một cái hố rất sâu. Vùng vẫy, la hét cũng không ai nghe thấy, lúc đó cả thế giới giống như chỉ còn lại một mình mình. Đen tối, sợ hãi, bất lực là những cảm giác ban đầu. Về sau chỉ còn lại sự chán nản, buông thả.
Những điều này đối với một cô bé mới mười hai tuổi thật quá tàn nhẫn.
“Chúa nói rằng ép buộc người khác là sai trái. Nhưng mọi người lại nói em mới là người sai. Mọi người chê bai em, ai cũng nói đó là lỗi của em. Tại sao lại là em? Có phải em không xứng đáng được yêu thương hay không?”
Trình Thuỵ Vi hạ mi mắt, hắn xoa xoa bàn tay cô bé. Thế gian này rất nực cười, nhân loại cũng thật buồn cười. Công lý luôn treo trên miệng nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn. Đối với những nạn nhân bị xâm hại lại thản nhiên mà nói rằng lỗi là ở họ. Khoan dung cho ác quỷ nhưng lại không thứ tha cho thiên thần, rốt cuộc chẳng có thứ gọi là công bằng.
“Đoá Đoá, em có biết vì sao anh lại trở thành thiên sứ của em hay không? Trước khi là một thiên sứ, anh cũng là một thiên thần bị gãy cánh. Nỗi đau của việc mất đi đôi cánh khiến anh hoài nghi rất nhiều, giống như em bây giờ.”
Cô bé nhìn hắn, ánh mắt mông lung nhưng vẫn lấp loé một sự kỳ vọng nhỏ nhoi. Trình Thuỵ Vi cười, hắn tiến đến ôm lấy Đoá Đoá, dịu dàng trao đi hơi ấm.
“Nhưng Chúa không hề bỏ rơi em. Ông ấy chỉ đang đưa ra thử thách, thử thách mà chỉ có thiên thần tuyệt vời nhất mới có thể vượt qua. Đôi cánh của em không mất đi, em vĩnh viễn là thiên thần, em chỉ đang tiếp nhận thử thách vì em là thiên thần tuyệt vời nhất mà thôi.”
Cô bé gục đầu trên vai hắn, thút thít: “Không phải đâu. Không thể đâu.”
Trình Thuỵ Vi nhắm nghiền mắt. Những người ở ngoài cuộc sẽ không thể nào hiểu được một phần vạn nỗi đau của người trong cuộc đang chịu. Có những đứa trẻ linh hồn đều đang muốn nhảy xuống cầu, thân thể lại bị níu giữ ở lại, dây dưa giày vò đến ngây dại. Đáng thương đến nực cười.
Hắn không tin vào thần linh, nếu thật sự có tồn tại thì những người giống như hắn sẽ không trưởng thành theo cách như vậy. Nhưng giờ phút này hắn phải thuyết phục cô bé. Đoá Đoá không còn niềm tin, hắn phải cố níu lấy sợi dây mỏng manh duy nhất, tạo cho cô bé một niềm tin.
Mặc dù bản thân hắn biết rõ, cố gắng tiếp tục là lựa chọn càng đau khổ đến nhường nào.
Sáu giờ hơn Trình Thuỵ Vi gọi điện cho Đằng Tĩnh Nhiên nói rằng buổi trị liệu hôn nay đã kết thúc. Đằng Tĩnh Nhiên cũng vừa hay tan ca từ sở cảnh sát, lát xe thẳng qua bệnh viện thành phố để đón Trình Thuỵ Vi luôn. Đến trước bệnh viện trông thấy Trình Thuỵ Vi đang ngồi trên băng ghế đá, trên tay cầm một lon cà phê sữa vừa mua từ máy bán nước tự động. Đằng Tĩnh Nhiên tấp xe vào lề rồi đi qua ngồi bên cạnh.
“Thuận lợi không?”
Đằng Tĩnh Nhiên vừa hỏi vừa lấy trong túi ra một bao thuốc lá, vừa định lấy ra một điếu thì Bị trình Thuỵ Vi chặn lại. Đằng Tĩnh Nhiên còn đang ngơ ngác thì Trình Thuỵ Vi đưa cho anh một que kẹo mυ'ŧ.
“Tôi không thích mùi thuốc lá, anh ngậm kẹo đỡ đi.”
Đằng Tĩnh Nhiên cười, bỏ thuốc lá vào lại túi rồi cầm lấy que kẹo của Trình Thuỵ Vi. Anh hơi ngẩn người một chút sau đó mới bóc ra, cho vào miệng. Vị kẹo hơi ngọt nhưng không ngấy, thỉnh thoảng nếm được chút chua nhẹ.
“Con bé gọi tôi là thiên sứ.”
Trình Thuỵ Vi nói với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng Đằng Tĩnh Nhiên nghe thấy lại sặc sụa cả lên. Sau khi ho vài tiếng đến khan cổ họng, Đằng Tĩnh Nhiên mới hỏi lại: “Thật sao?”
Trình Thuỵ Vi quay sang lườm anh: “Buồn cười hả? Anh phản ứng có phải hơi quá rồi không?”
Đằng Tĩnh Nhiên cười, xua tay đáp: “Không buồn cười, tôi chỉ bất ngờ vì con bé có mắt nhìn người quá thôi.”
Trình Thuỵ Vi tặc lưỡi, tỏ vẻ ghét bỏ. Đằng Tĩnh Nhiên nhìn Trình Thuỵ Vi, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì. Đột nhiên Đằng Tĩnh Nhiên Đưa hai tay nâng mặt Trình Thuỵ Vi lên, kéo qua gần mình rồi bật cười khanh khách.
“Nói cũng không sai mà. Nhìn cậu thế này tôi còn tưởng thiên sứ hạ phàm thật cũng nên. Ai bảo cậu lúc nào cũng mặc đồ trắng, còn để tóc dài nữa, nhìn thế nào cũng giống tiểu thiên sứ lạc đường xuống trần mà.”
Trình Thuỵ Vi ngơ ngác nhìn Đằng Tĩnh Nhiên cười khanh khách, tự nhiên cảm thấy bên tai nóng bừng lên hắn mới vội đẩy Đằng Tĩnh Nhiên qua một bên, đứng bật dậy.
“Nói nhảm gì thế! Được rồi về thôi, tôi đói rồi.”
Đằng Tĩnh Nhiên cười, ôn nhu đáp: “Được, về tôi nấu cho cậu ăn.”