Trình Thuỵ Vi đẩy cửa đi vào phòng. Vẫn là nơi ở quen thuộc không thay đổi, nhưng chính Trình Thuỵ Vi cũng cảm thấy một sự lạnh lẽo đến tột độ. Nơi này cùng lắm cũng chỉ là một cái chung cư, không thể gọi là nhà. Trình Thuỵ Vi sống ở chỗ này cũng được hơn hai năm mà vẫn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó. Ngày hôm nay đến nhà Đằng Tĩnh Nhiên, cái cảm giác thiếu vắng bỗng nhiên được lấp đầy. Hoá ra cái mà bấy lâu Trình Thuỵ Vi không biết chính là sự ấm áp của nhà thật sự.
Trình Thuỵ Vi đưa tay bật công tắc đèn, nhìn qua gian phòng trống huơ và mấy thùng giấy đã được thu dọn sẵn. Trình Thuỵ Vi tắm rửa thay đồ rồi leo lên giường nằm. Nói là đi ngủ nhưng căn bản không ngủ được. Chuyện Trình Thuỵ Vi bị mất ngủ đã không phải ngày một ngày hai. Tuy rằng hôm nay Trình Thuỵ Vi đã ngủ khá nhiều ở văn phòng Đằng Tĩnh Nhiên nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ bù lại những ngày mất ngủ dài đăng đẳng kia.
Trình Thuỵ Vi bật ngồi dậy, đeo kính vào muốn tìm lọ thuốc an thần nhưng lại tìm không thấy. Kì lạ, lẽ ra nó lúc nào cũng nên ở trong túi áo khoác ngoài của hắn mới đúng, sao lại không thấy rồi?
Trình Thuỵ Vi nhớ lại lúc ăn cơm cởϊ áσ khoác ngoài ra để trên ghế, giữa buổi có đi nhà vệ sinh rửa tay một lần. Đoán chừng chỉ có lúc đó áo khoác mới rời người. Trình Thuỵ Vi vuốt gọn mái tóc dài ngang eo, nhấc điện thoại lên bấm gọi Đằng Tĩnh Nhiên. Đầu dây bên kia bắt máy cũng rất nhanh, vừa đổ hai tiếng chuông liền bắt máy.
“Có chuyện gì sao?”
Đằng Tĩnh Nhiên vừa xem xong báo cáo định đi ngủ thì Trình Thuỵ Vi gọi đến. Nhìn đồng hồ hiện tại cũng mười rưỡi tối, cũng không biết là có việc gì gấp.
Trình Thuỵ Vi cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
“Thuốc của tôi ở chỗ anh?”
Đằng Tĩnh Nhiên giật mình nhưng cũng không lừa gạt mà thẳng thắn đáp: “Đúng vậy.”
Trình Thuỵ Vi ngửa cổ tựa đầu vào thành giường, thở hắt một hơi.
“Tại sao anh làm vậy?”
Đằng Tĩnh Nhiên tự nhiên thấy chột dạ. Chính anh ta cũng không giải thích được là tại vì sao bản thân lại làm thế. Lần đầu nhìn thấy Trình Thuỵ Vi ngủ ở văn phòng anh ta sau khi đi tra án về, trên bàn còn có lọ thuốc an thần, Đằng Tĩnh Nhiên đã có một loại cảm giác khó chịu.
Đằng Tĩnh Nhiên còn tự mình đến tìm Lý Đào hỏi xem nếu dùng thuốc an thần quá nhiều có hại gì cho cơ thể không. Lý Đào lúc đó còn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, hỏi anh ta là việc có liên quan đến vụ án sao. Đằng Tĩnh Nhiên nhất quyết không nói, chỉ nói là muốn hỏi. Lý Đào ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng mới nói: “Thuốc an thần cũng giống như thuốc độc, dùng ít hay dùng nhiều đều có hại. Thần kinh con người vốn là thứ không nên bị chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ tác động, dùng thuốc an thần để ép thần kinh đi vào trạng thái nghỉ ngơi lâu ngày dài tháng sẽ khiến cho hệ thần kinh bị tổn thương.”
Khi nghe câu nói đó, trong lòng Đằng Tĩnh Nhiên xuất hiện một câu hỏi. Vì sao Trình Thuỵ Vi phải dùng thuốc an thần. Sau đó Đăng Tĩnh Nhiên biết được Trình Thuỵ Vi vì mất ngủ mới dùng thuốc. Nhưng anh ta vẫn luôn bị lời nói của Lý Đào quanh quẩn trong đầu. Bất tri bất giác thế nào lại có suy nghĩ muốn Trình Thuỵ Vi không dùng thuốc nữa. Vậy nên lúc ăn cơm nhìn thấy Trình Thuỵ Vi rời đi, áo khoác để lại liền không nhịn được mà lén lấy đi lọ thuốc trong túi áo khoác.
Việc làm lúc đó đều không thể giải thích, nên hiện tại Đằng Tĩnh Nhiên cũng không biết phải nói gì. Cuối cùng vẫn là chọn im lặng.
Đầu dây bên kia mãi không truyền đến tín hiệu trả lời, Trình Thuỵ Vi cũng không gạn hỏi thêm, thở dài trầm giọng nói: “Ngày mai gặp lại thì đưa thuốc cho tôi.”
Nói xong, Trình Thuỵ Vi cũng không nói thêm gì mà ngắt máy. Trình Thuỵ Vi nằm phịch xuống giường, gác tay lên trán mệt mỏi. Phía bên kia, Đằng Tĩnh Nhiên nhìn chiếc điện thoại với màn hình đã tối đen từ lâu. Đằng Tĩnh Nhiên thở dài, day day trán.
Những cảm xúc hỗn loạn này rốt cuộc là gì.
Đằng Tĩnh Nhiên vừa định bỏ điện thoại xuống bàn làm việc rồi đi ngủ nhưng lại có cuộc gọi đến. Màn hình hiển thị người gọi là Lý Đào.
“Chuyện gì vậy?”
Lý Đào đầu dây bên kia giọng gấp gáp nói: “Lê Minh Lượng chết rồi! Chết trong phòng tạm giam của viện kiểm soát.”
Đằng Tĩnh Nhiên giật mình, đứng bật dậy, khuôn mặt hoảng hốt: “Cái gì? Sao lại như vậy? Thôi, bây giờ tôi lập tức đến cục, lúc đó hẵng giải thích.”
Đằng Tĩnh Nhiên vội vàng thay đồ rồi lấy chìa khoá xe. Anh đột nhiên nghĩ tới Trình Thuỵ Vi. Có phải nên nói cho hắn biết một tiếng hay không? Nhưng giờ này đã khuya lắm rồi, Trình Thuỵ Vi cũng không có xe, giờ này khó gọi xe lắm. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định tự mình đi xem trước, xem tình hình thế nào rồi sẽ gọi cho Trình Thuỵ Vi sau.
Lúc Đằng Tĩnh Nhiên đến cục cảnh sát thì đã là mười một giờ hơn gần mười hai giờ khuya. Đằng Tĩnh Nhiên vội vàng đi đến phòng khám nghiệm của Lý Đào. Lý Đào vẫn ở bên trong thực hiện hoá nghiệm, nhìn thấy Đằng Tĩnh Nhiên đến liền đứng dậy. Đằng Tĩnh Nhiên chạy vào, đi lại gần xem xét thi thể của Lê Minh Lượng.
“Chết lúc nào vậy?”
Lý Đào cầm lấy báo cáo khám nghiệm trên bàn đưa cho anh.
“Lúc chín giờ bốn mươi phút, tôi chuẩn bị ra về thì bên viện kiểm soát gọi đến nói Lê Minh Lượng đã chết trong phòng tạm giam. Xem xét thì có lẽ là chết vào khoảng chín giờ mười lăm phút. Giờ đó mọi người cũng tan ca kha khá nên không có nhiều người. Người trực hôm nay nói rằng anh ta vừa ra ngoài kiểm tra xem các phòng ban đã khoá cửa chưa, quay lại thì đã thấy Lê Minh Lượng ngã vật từ trên giường xuống đất. Anh ta hoảng loạn thực hiện cấp cứu tạm thời mãi không được mới gọi điện báo.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, “chậc” một cái khó chịu. Lúc trưa vừa giao người cho viện kiểm soát còn bình thường mà đùng một cái liền lăn ra chết, như này cũng trùng hợp quá.
“Nguyên nhân cái chết là suy tim cấp à?”
Lý Đào gật đầu, đem hai tay đút vào túi áo blouse: “Chẩn đoán hiện tại là như vậy. Không có dấu hiệu thương tích, không có dấu hiệu bị hành hung, camera ở đó cũng ghi lại cảnh anh ta bị co giật trước lúc chết.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy mọi thứ diễn ra quá trùng hợp. Lê Minh Lượng còn chưa kịp đưa ra khởi tố đã chết trong phòng tạm giam. Đằng Tĩnh Nhiên đột nhiên nhớ ra, Lê Minh Lượng còn có một phần cung khai về người bí ẩn đã dẫn dắt anh ta phạm tội. Có lẽ chính vì phần cung khai này đã đem đến hoạ sát thân cho Lê Minh Lượng cũng nên.
Nhưng suy đoán này vẫn cần được chứng thực, trước mắt vẫn phải điều tra về cái chết ngẫu nhiên này của Lê Minh Lượng.
“Chị vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi sáng mai chúng ta tiếp tục.”
Lý Đào nhún vai, cười đáp: “Được, cậu cũng về trước đi. Tôi thu dọn chỗ này rồi về. Cục trưởng nói rồi, cậu đừng có tham công tiếc việc quá, nghỉ ngơi một chút. Để ông ấy biết cậu tăng ca thâu đêm thế này nữa thì cậu không yên đâu.”
“Được được, tôi biết rồi. Chị thu dọn xong thì về sớm nhé!”
Đằng Tĩnh Nhiên cầm theo bản báo cáo khám nghiệm của Lý Đào, vừa đi vừa đọc. Giờ này cũng trễ rồi, quay về cũng không tiện nên anh quyết định ở lại trong cục luôn. Trong văn phòng vẫn còn để mấy bộ đồ để thay, đêm nay cứ ngủ lại chỗ đó đi vậy.