Cưỡng Chế Giam Cầm

Chương 2: Ngoan Ngoãn 2

Lạc Nhạn hài lòng với biểu hiện này, đưa tay lên vuốt nhẹ lên tóc cô: " Em sớm như vậy không phải đều tốt rồi sao?"

"Nhạn ca ca, anh đừng giận nữa mà." Giọng nói vì cổ họng cổn thương mà có bút bập bẹ, càng thêm phần nũng nịu.

Nói rồi Lục Dĩnh nâng tay ôm lấy eo hắn, càng thêm gắng sức lấy lòng.

Cô đã ở trong căn phòng này quá lâu rồi, nếu còn không ra ngoài Lục Dĩnh nghĩ bản thân sớm muộn cũng phát điên mất. Hơn nữa ngày ngày nằm trên giường, chân cô dường như cũng dần mất đi sức lực.

Lần cuối ra khỏi nơi này hẳn phải nửa năm trước...

Từ lần đó ương bướng phản kháng, đến bước ra khỏi cánh cửa phòng ngủ cô cũng không có cơ hội.

Cô đã suy nghĩ thật lâu, mãi đến vài ngày trước mới thông suốt mà ngoan ngoãn lấy lòng.

Dù sao cũng đâu còn cách nào khác chứ?

Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên: " Thưa ngài, tôi mang đồ ăn tới."

Căn biệt thự này rất lớn, người hầu rất nhiều xong chỉ có nhũ mẫu của Lạc Nhạn được phép tiến gần tới căn phòng này. Bà ấy cũng chính là người chịu trách nhiệm chăm sóc Lục Dĩnh.

"Mang vào đi." Lạc Nhạn đối với bà rất có lòng tin tưởng.

Người phụ nữ ngoài 60 tuổi bước vào, tóc được gói gọn gàng dấu trong chiếc mũ nilong, người bà ấy cũng mặc một lớp áo bảo hộ.

Tựa như tiến vào khu vực có virut nguy hiểm vậy.

Đây chính là quy định bọn họ đặt ra, trong không gian riêng thuộc về họ, không được có bất kì tư vị của ai khác.

Bà ấy nhanh chóng đem vào một bát súp gazpacho trắng, bên trên còn trang trí vài quả nho xanh rất bắt mắt. Mùi hạnh nhân nhẹ dịu, rất thanh đạm.

Cũng dễ dàng giúp Lục Dĩnh nuốt xuống.

Vừa đặt ở chiếc bàn đầu giường liền nhanh chóng cúi người lui ra ngoài.

"Nhạn ca ca, người ta thật mệt mỏi." Lục Dĩnh vẫn ôm chặt thắt lưng Lạc Nhạn không dám buông tay ra, bĩu môi kêu tên hắn. " Có thể bón cho em không?"

"Ngoan" Lạc Nhạn đối với những biểu hiện hôm nay thập phần hài lòng, hắn đưa tay lấy bát súp, sau đó dùng chiếc thìa bạc xinh đẹp cẩn thận đưa lên miệng Lục Dĩnh: " Mở miệng ra."

Câu nói ấy khiến Lục Dĩnh sợ đến giật bắn mình.

Cô vẫn ám ảnh mỗi lần bọn họ ép cô mở miệng khẩu giao, có điều rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng mở môi đào ra ngậm lấy thìa súp.

Lạc Nhạn ưu nhã bón cho cô từng chút.

Nếu không phải đêm nào cũng phải trải qua chuyện đáng sợ kia, không chừng cô thật sự bị bộ dáng cao quý này đánh lừa.

Có điều bộ dạng cao quý đến bao nhiêu cũng không thể che dấu được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn chằm chằm vào Lục Dĩnh.

Thật nhanh, bát súp lớn đã được Lục Dĩnh ăn sạch.