Tiểu Cung Nữ Muốn Thượng Vị

Chương 27

Vân Tự cúi người: “Hoàng thượng.”

“Rót nước.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, không mang theo một chút cảm xúc nào, có lẽ vừa tỉnh nên giọng nói hơi khàn.

Vân Tự cúi đầu, rón rén đi tới trước bàn. Nàng có thể cảm nhận được phía sau có ánh mắt đang nhìn nàng, ung dung chẳng chút che đậy. Vân Tự đưa lưng về phía người đó, lén thở ra, sau đó nàng cụp mắt rót nước.

Nàng vừa xoay người, Đàm Viên Sơ ngồi bất động ở đó, vô cùng thoải mái. Lúc Vân Tự mang ly nước đưa cho y, y lại đưa tay day đầu mày, dường như hơi mệt mỏi.

Vân Tự cắn môi, nàng liếc nhìn Lư Tài nhân đang ngủ say, cuối cùng không manh động.

Trong điện yên tĩnh một lúc, cuối cùng Đàm Viên Sơ cũng nhận lấy chén trà. Trong điện mờ tối lóe lên tia sáng nhàn nhạt, đầu ngón tay hai người không khỏi chạm vào nhau. Vừa chạm vào đã lập tức rụt lại, nhưng vẫn âm thầm dấy lên ngọn sóng. Nữ tử càng cúi thấp đầu, Đàm Viên Sơ ngẩng đầu, một hơi uống hết, yết hầu trượt nhẹ.

Âm thanh nuốt xuống không lớn không nhỏ, nhưng lại vô cùng rõ ràng trong điện yên tĩnh.

Xung quanh như chợt tĩnh lặng lại.

Vân Tự không khỏi siết chặt tay áo, bầu không khí khó nói rõ được xuất hiện trong điện, như nhẹ nhàng như mập mờ, dần tỏa ra giữa hai người.

“Tên.”

Đây là lần thứ hai Đàm Viên Sơ chủ động nói chuyện với Vân Tự, giọng điệu y hờ hững, nhưng giọng lại trầm khàn. Lúc hỏi, đôi mắt cụp xuống khẽ híp lại, trong đáy mắt có màn sương mù mịt, xen lẫn cả áp bức khiến trái tim người ta phải loạn nhịp.

Trong điện thắp nến thơm, có làn khói mỏng vương vít, hàng mi Vân Tự không ngừng run rẩy. Nàng cúi người, giọng nói khe khẽ, như thể sợ quấy rầy đến ai kia: “Nô tì tên Vân Tự.”

Đàm Viên Sơ quét mắt nhìn Lư Tài nhân, không nói thêm gì mà đưa chén trà không cho nàng.

Hai người không ai nhìn ai, Vân Tự bình tĩnh nhận lấy chén trà, để mặc cho ngón tay chạm khẽ, nghe tiếng tim đập không ngừng truyền đến bên tai. Nàng cúi đầu, cung kính đặt chén trà về lại chỗ cũ.

Cửa điện đóng lại.

Vân Tự đứng vững bên ngoài điện, nhưng lại vịn vào tường như kiệt sức. Một cơn gió lạnh thổi qua nàng mới bàng hoàng nhận ra, khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi vừa rồi trong điện khiến lưng nàng rịn một lớp mồ hôi lạnh.

Vân Tự ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng bàng bạc chiếu trong viện, phủ một vầng sáng dịu nhẹ. Vân Tự thả lỏng, nàng khẽ cụp mắt xuống.

Hôm sau, sau khi Tụng Nhung đến, Vân Tự giao lại cho cô ả rồi quay về sương phòng nghỉ ngơi.

Nàng không được xem là thông minh, nhưng ở lâu trong cung, nàng cũng biết mọi việc không nên vội vàng.

*

Trong điện Hòa Nghi, Đàm Viên Sơ lạnh lùng nhìn cung nữ hầu hạ vào điện, không có ai kia, y bỗng cười khẩy một tiếng.

Lư Tài nhân không hiểu ra sao, thắc mắc hỏi: “Hoàng thượng đang cười gì vậy?”

Đàm Viên Sơ hờ hững: “Không có gì.”

Lư Tài nhân bất mãn bĩu môi, chợt nhớ ra gì đó, nàng ta đảo mắt, dịu giọng nói: “Bây giờ thời tiết oi bức, Hoàng thượng trăm công nghìn việc, cung nữ trong cung của tần thϊếp rất giỏi nấu mấy món giải nhiệt. Đợi qua trưa, tần thϊếp cho người mang vài món đến cho Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy sao?”

Đàm Viên Sơ cười hờ hững, y cứ chống cằm, nhàn nhạt liếc nhìn Tụng Nhung, giọng điệu nhẹ bẫng: “Ồ?”

Nhịp tim Lư Tài nhân tăng nhanh vì cái liếc mắt của y, nhưng ý thức được Hoàng thượng hiểu lần, nàng ta vội lắc đầu giải thích: “Không phải nàng ta, là một cung nữ khác tên Vân Tự, hôm qua Vân Tự trực đêm nên hôm nay không có trong điện.”

Hứa Thuận Phúc trộm liếc nhìn Lư Tài nhân, không khỏi thầm lắc đầu.

Nghe thấy cái tên quen tai, động tác của Đàm Viên Sơ khựng lại, một lúc sau y mới không mặn không nhạt gật đầu đồng ý.

Lư Tài nhân mừng rỡ.

Nàng ta tiến cung cũng sắp một tháng rồi, biết Hoàng thượng không thích nữ tử hậu cung đến ngự tiền, nàng ta vốn chỉ muốn thăm dò, không ngờ thật sự có được cái gật đầu của Hoàng thượng.

Nhớ hôm qua Dương Tiệp dư mỉa mai mình, Lư Tài nhân ấm ức hừ khẽ một tiếng.

Đắc ý gì chứ, chẳng qua là tiến cung sớm hơn nàng ta vài năm thôi mà.

Tâm trạng Lư Tài nhân vui vẻ, mãi cho đến lúc thỉnh an thì tâm trạng vẫn tốt, mặt mày rạng rỡ, khiến các phi tần đã lâu không gặp Hoàng thượng không khỏi chướng mắt.

Dương Tiệp dư gần đây không thị tẩm, muốn kiêu ngạo cũng không tìm được cơ hội, ngày nào thỉnh an cũng không dám đến trễ nữa. Thấy Lư Tài nhân mặt tươi cười thì hơi ngứa mắt, nàng ta chống cằm, nói bằng giọng nhẹ nhàng hờn mát: “Chà, Lư Tài nhân cười vui chưa kìa, nhưng đừng có chọc giận khiến hoàng thượng nửa tháng không vào hậu cung như lần trước.”

Nụ cười của Lư Tài nhân lập tức nhạt dần, nàng ta ghét Dương Tiệp dư cứ đổ hết trách nhiệm Hoàng thượng không vào hậu cung lên đầu nàng ta. Nếu nàng ta không phản bác, người khác sẽ cho rằng là thật rồi ghét nàng ta. Lư Tài nhân cau mày, nói: “Hoàng thượng bận triều chính, có đến hậu cung hay không, tần thϊếp nào có thể quyết định được.”

Đùa, nếu nàng ta có thể tác động đến chuyện Hoàng thượng có vào hậu cung hay không, vậy thì còn cơ hội để Dương Tiệp dư móc mỉa nàng ta à?

Dương Tiệp dư “xùy” một tiếng, biếng nhác nhếch môi, hoàn toàn không nghe lời giải thích của Lư Tài nhân.

Lư Tài nhân hơi khó chịu.