Tiểu Cung Nữ Muốn Thượng Vị

Chương 16

Lúc Đàm Viên Sơ vào, ngước mắt đã thấy ngay cảnh này.

Lư Tài nhân ăn vận chỉnh tề, theo lý mà nói, Đàm Viên Sơ nên nhìn thấy Lư Tài nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên mới đúng, nhưng lại không phải vậy. Lúc y vào, có lẽ nghe thấy động tĩnh, nữ tử đó ngẩng đầu nhìn lên, thế là Đàm Viên Sơ chỉ có thể nhìn thấy nàng.

Xung quanh thắp đèn, như có một vầng sáng dịu nhẹ khoác lên người nữ tử, cái liếc mắt của nàng như xen lẫn ẩn ý gì đó không thể nói rõ. Nàng nhanh chóng dời mắt đi, có lẽ là biết nhan sắc của mình nổi bật, nàng luôn cúi đầu, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng mịn của nàng.

Khoảng cách gần, y có thể thấy vòng eo mảnh mai của nàng, chỉ một nắm tay, được y phục màu xanh che đi.

“Thần thϊếp Tài nhân Lư Thị bái kiến Hoàng thượng, thỉnh an Hoàng thượng.”

Màu xanh lục trong tầm mắt nhạt dần, Lư Tài nhân mặc áo gấm màu hồng lọt vào mắt y. Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, ý thức được vừa rồi mình nhìn sai, nhưng không ai phát hiện, y cũng điềm nhiên như không đỡ lấy Lư Tài nhân. Y bỗng thấy khó hiểu, Lư Tài nhân nghĩ thế nào mà lại để người như vậy hầu hạ trước mắt, rốt cuộc nàng ta muốn để ai được cất đầu dậy?

Vân Tự không đến gần Hoàng thượng và Lư Tài nhân, Tụng Nhung có ý ngăn nàng, nàng bèn thuận theo ý của Tụng Nhung, lùi lại một bước để Tụng Nhung đi tới hầu hạ.

Nàng biết rõ, bây giờ Lư Tài nhân yên tâm về nàng, một là vừa vào cung không có nhiều tâm tư, hai là cảm thấy nàng không có suy nghĩ kia.

Nhưng tự ta biết chuyện ta, từ khi ra khỏi Trung Tỉnh điện, Vân Tự muốn gì, trong lòng nàng rất rõ.

Dù có suy nghĩ nhiều thế nào đi nữa, nàng cũng biết rõ thân phận của mình, tất nhiên sẽ không thể hiện rõ trước mặt Lư Tài nhân, nàng không tham cái lợi nhỏ trước mặt.

Vân Tự cúi đầu, trong đầu nàng loạn cào cào, không khỏi nghĩ đến Hoàng thượng.

Nói ra thì nàng tiến cung đã lâu nhưng chỉ từng gặp Hoàng thượng ba lần, lần đầu tiên là từ xa nhìn Hoàng thượng dẫn Dung Chiêu nghi đi dạo ở Ngự Hoa viên, lúc đó nàng vừa tiến cung, đang chìm trong cảm xúc sợ hãi, cũng không chú ý tới Hoàng thượng, càng không có suy nghĩ như hiện tại.

Buổi trưa, thỉnh an xong, thoáng thấy Hoàng thượng, nàng chỉ thấy căng thẳng, có thể hiểu được lúc đó Hoàng thượng không muốn bị lộ, hoàn toàn không nhìn kỹ dáng vẻ của Hoàng thượng.

Ngược lại vừa rồi, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp được Hoàng thượng, mặc dù chỉ là cái liếc mắt ngắn ngủi, nhưng cũng khiến nàng nhìn rõ Hoàng thượng,

Vân Tự âm thầm ngước mắt, Hoàng thượng ngồi trên ghế dùng thiện, lúc Lư Tài nhân mời y dùng thiện, y dứt khoát đồng ý, cũng không biết có phải y dùng thiện rồi mới đến hay không. Lư Tài nhân nói gì đó với y, y đi vào, biếng nhác dựa lên ghế, câu được câu chăng đáp lời Lư Tài nhân. Lúc Lư Tài nhân cảm thấy bất mãn, y liếc đôi mắt đen láy sáng, nhàn nhã nhìn nàng ta, nàng ta không dám phát ra tiếng bất mãn nữa.

Trước khi rời khỏi điện Trung Tỉnh, Vân Tự đã nghĩ rất nhiều, tất nhiên trong đó bao gồm cả Hoàng thượng.

Vân Tự tự hỏi, nàng dám có dã tâm, điểm tựa lớn nhất trong đó chính là gương mặt này của nàng. Trong cung trước giờ có Dung Chiêu nghi và Dương Tiệp dư là có nhan sắc nổi bật, nàng luôn cảm thấy Hoàng thượng cũng tham sắc đẹp. Đến giờ, Vân Tự cũng không cảm thấy suy nghĩ này sai. Dù sao thì Tô Mỹ nhân và Lư Tài nhân gia thế ngang nhau, nhưng phân vị của Tô Mỹ nhân lại cao hơn Lư Tài nhân một bậc, chắc chắn hai người có gì đó khác, vậy chẳng phải là vì nhan sắc Tô Mỹ nhân xuất chúng hơn một chút hay sao?

Nhưng hôm nay thật sự gặp được Hoàng thượng, sau khi tiếp xúc ở khoảng cách gần, nàng lại cảm thấy trước đây nàng nghĩ đơn giản quá.