Dương Tiệp dư hơi bất mãn, nàng ta bĩu môi, muốn nói gì đó. Đàm Viên Sơ nhấc mí mắt liếc nhìn nàng ta, Dương Tiệp dư lập tức im lặng, không dám nhiều lời.
Khác với nàng ta, Tô Mỹ nhân ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn loáng thoáng vẻ không dám tin. Chốc lát sau, Tô Mỹ nhân giật mình cụp mắt.
Mặc dù phạt không nặng, nhưng qua chuyện này cũng có thể nhìn thấy được thái độ của Hoàng thượng, rõ ràng là thiên vị Dương Tiệp dư.
Vân Tự thầm cụp mắt, nhưng nếu hôm nay Hoàng thượng không xuất hiện, thứ chờ đợi Tô Mỹ nhân chính là nàng ta bị đưa đến điện Trường Lạc, lúc đó không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Tự không biết, rốt cuộc kết quả này là tốt hay xấu với Tô Mỹ nhân.
Mỹ nhân có vẻ tổn thương, phàm là người thương hoa tiếc ngọc e là đều không chịu được, nhưng Đàm Viên Sơ lại như không nhìn thấy, tùy tiện gỡ tay Dương Tiệp dư ra, liếc mắt nhìn mọi người đang xem kịch, nhướng mày nói: “Đều tập trung ở đây, là muốn trẫm đưa từng người về cung à?”
Mọi người giật mình, không nghe ra được câu này của Hoàng thượng là vui hay giận, không dám tiếp lời mà lần lượt rời đi.
Lư Tài nhân cũng tranh thủ chuồn đi, nàng ta đứng phía xa, vì vậy chuồn nhanh hơn ai hết.
Đàm Viên Sơ quay đầy, hai chủ tớ kia sớm đã không còn ở đó nữa, cảm xúc của y vẫn bình tĩnh, như chỉ tiện thể liếc nhìn mà thôi.
Nhưng Hứa Thuận Phúc theo y đã lâu, ít nhiều cũng hiểu được y, đoán rằng Hoàng thượng quay đầu là để tìm hai chủ tớ kia. Hứa Thuận Phúc chưa thấy nhan sắc của Vân Tự, chỉ xem như Hoàng thượng đang tìm cung phi kia, hắn ta từng xem ảnh chân dung của các phi tần mới nhập cung, nắm rõ tin tức của những cung phi này trong lòng bàn tay, lập tức cung kính nói: “Vị vừa rồi là Lư Tài nhân ở điện Hòa Nghi.”
Đàm Viên Sơ không nhìn hắn ta, cũng không biết có nghe thấy câu này hay không, chỉ xoay người rời đi.
Vừa đến điện Hòa Nghi, Lư Tài nhân đã nằm dài. Nàng ta rêи ɾỉ, giơ tay ôm mặt, chán nản nói: “Tiêu rồi tiêu rồi! Xuất quân chưa báo tin thắng trận thì đã chết, ta sắp bị Hoàng thượng ghét rồi!”
Rõ ràng Hoàng thượng không muốn bị mọi người phát hiện, nhưng nàng ta lại lên tiếng làm lộ Hoàng thượng như một kẻ ngốc, chắc chắn Hoàng thường cảm thấy nàng ta ngu xuẩn, sẽ không đến điện Hòa Nghi của nàng ta nữa!
Tụng Nhung nghe không hiểu gì, vội hỏi: “Chủ tử, xảy ra chuyện gì sao?”
Lư Tài nhân vẻ mặt than khóc kể với Tụng Nhung chuyện ở Ngự Hoa viên.
Tụng Nhung nghe xong thì cau mày, cũng không dám nói gì khiến chủ tử suy nghĩ lung tung.
Vân Tự cười khổ, mặc dù nàng cũng hơi bất an, nhưng bây giờ chỉ có thể an ủi: “Chủ tử đừng suy nghĩ lung tung, Hoàng thượng sẽ không so đo với chủ tử đâu.”
Lư Tài nhân nửa tin nửa ngờ thả tay xuống.
Vân Tự chỉ lên tiếng an ủi chủ tử, nhưng không ai ngờ lời nàng nói lại được xác minh nhanh đến thế.
Chạng vạng, ngự tiền truyền tin... Tối nay điện Hòa Nghi thị tẩm.