Vân Tự nhìn đôi mắt hạnh của nữ tử trong gương, nàng đưa tay sờ má, người trong gương cũng làm động tác như nàng. Mắt sáng răng trắng, da thịt nõn nà, đôi mắt hạnh cong cong toát vẻ quyến rũ. Ai cũng khen nàng xinh đẹp, nhưng ai cũng tiếc khi khuôn mặt này sinh ra cho nàng.
Nhưng Vân Tự không cảm thấy tiếc.
Đường do con người đi mà ra, không lý nào nàng lại không đi ra con đường bằng phẳng thuộc về nàng.
Vân Tự vỗ má, nhanh chóng nén lại cảm xúc, chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày thứ hai phi tần mới nhập cung, chủ tử phải đến cung Khôn Ninh thỉnh an, nàng phải tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.
Hôm sau, lúc Vân Tự đến chính điện, Lư Tài nhân vẫn chưa dậy.
Nhìn thời gian, Vân Tự khẽ gọi Lư Tài nhân thì nhận được một tiếng ai oán như nũng nịu, khiến trái tim con người ta như tan ra, Vân Tự không khỏi ngước mắt. Lư Tài nhân không chậm trễ mà nhanh chóng ngồi dậy, mấy người hầu vệ sinh cá nhân mặc y phục cho nàng ta, sửa soạn xong, Lư Tài nhân bèn nói: “Vân Tự theo ta đi thỉnh an, Tụng Nhung ở lại trong điện.”
Tụng Nhung hơi bất ngờ, muốn nói gì đó nhưng được Lư Tài nhân an ủi bằng ánh mắt.
Vân Tự không nói gì, cung kính tuân mệnh.
Chủ tử rời khỏi cung, tất nhiên phải có một tâm phúc ở lại trong điện, tránh để có người động tay động chân nhân lúc nàng ta không ở đây, Lư Tài nhân chỉ đang cẩn thận.
Vả lại, xét về độ quen thuộc với các cung phi, tất nhiên người vừa vào cung như Tụng Nhung không thể bằng Vân Tự được, những đạo lý này, Lư Tài nhân tự có kế hoạch của mình.
Phân vị Tài nhân không có nghi trượng, cần phải lên làm Tần thì mới có thể có được nghi trượng, Tam phẩm Tu dung mới có thể làm chủ một cung, Lư Tài nhân và Vân Tự chỉ có thể đi bộ đến cung Khôn Ninh.
Cung Trùng Hoa không xa cung Khôn Ninh, họ đến nơi cũng không quá muộn, nhưng họ còn chưa bước vào thì đã nghe thấy một tràng cười truyền tới.
Lư Tài nhân được cung nhân dẫn vào, bên trong điện bỗng yên tĩnh lại, ai nấy cũng quay đầu nhìn nàng ta.
Dù sao thì Lư Tài nhân cũng mới tiến cung, suýt thì giật mình sợ hãi trước tình huống này, nhưng nàng ta nhanh chóng phản ứng lại, cong mắt cười dịu dàng, được dẫn đến vị trí thuộc về mình.
Vân Tự yên lặng đi theo chủ tử, chỉ có điều trong quá trình này, Vân Tự lén ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Trong điện có mười chủ tử, hầu hết đều là những gương mặt xa lạ. Phi tần mới đến có phân nửa, nhưng Vân Tự không thấy Tô Mỹ nhân có nhan sắc nổi bật kia đâu. Đức phi nương nương vẫn tuân theo quy tắc, sớm đã đến cung Khôn Ninh. Vừa rồi, tiếng cười trong điện truyền ra cũng là mọi người nói cười quanh Đức phi nương nương. Mặt Đức phi nương nương dịu dàng, lúc Lư Tài nhân hành lễ với nàng ta, nàng ta gật đầu bảo Lư Tài nhân đứng lên, không hề ra vẻ gì.
Vân Tự cụp mắt, Dung Chiêu nghi và Dương Tiệp dư đều chưa đến.
Thỉnh an buổi sáng, lần đầu tiên thỉnh an, Lư Tài nhân không đến muộn, chỉ đợi chưa đến một khắc thì các cung phi đã lần lượt tới.
Không đợi các phi tần vừa vào ngồi xuống, một giọng báo truyền đến: “Dung Chiêu nghi tới...”
Dung Chiêu nghi là chủ một cung, vị Tam phẩm cũng phải được gọi một tiếng nương nương, nàng ta là phi tần được ân sủng nhất trong cung hiện nay, có công chúa, dù Dương Tiệp dư được thánh sủng thì cũng không bằng nàng ta.
Bỗng chốc, cung Khôn Ninh yên tĩnh hẳn, mọi người đều nhìn ra cửa điện.