Tuy rằng không thể xuống tay thật, nhưng âm thầm làm động tác nhỏ thì vẫn có thể.
Hắn vung tay lên, cái đuôi của giao xà ở dưới nước bị hắn dùng huyền khí bóc vài khối vảy, nó tê đau tru lên thất thanh, điên cuồng phun ra băng hỏa song tức, Ninh Trục nhất thời chưa kịp phản ứng, cánh tay bị hàn băng bao trùm, lạnh đến cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Lệ Diên nói: “Làm sao thấy nó giống như bị giẫm vào đuôi vậy, sao lại nổi điên?”
Ninh Trục phá đi tảng băng, mắt thấy giao xà lộ ra một cái răng còn sót lại hướng đến hai người cắn tới, hắn liền lấy ra trường thương che ở trước mặt hai người, “Phanh” một tiếng, hai người bị đâm liên tiếp lui ba bước, Ninh Trục bị đâm ra một búng máu.
Phía sau Lệ Diên chính là vách đá, liền ở thời điểm nàng cho rằng chính mình bị đâm thành cái bánh bao thịt, lại phát hiện sau lưng mình không có đau đớn, nàng kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện phía sau vách đá thế nhưng lại bị đẩy ra một cái động.
Chẳng lẽ đây chính là nơi hệ thống đã nói, chính là “Truyền thừa” mà trời xui đất khiến?
Nàng chạy nhanh hô: “Ninh Trục! Nơi này có mật thất!”
Ninh Trục vừa quay đầu lại, nắm chặt tay nàng liền vọt vào bên trong mật thất, đem cửa đóng lại.
Khẩn trương mà dựng tai lắng nghe, bên ngoại lại không có nửa điểm thanh âm.
Lệ Diên tức khắc thả lỏng một đại khẩu khí.
Ninh Trục nheo lại đôi mắt, cảm thụ trong không khí không có sự uy áp khắp nơi thuộc về Thiên giai, hiểu rõ nói: “Nơi này hẳn là động phủ nghỉ ngơi của tiền bối nào đó, bởi vậy nên con giao xà kia mới không dám tới gần”.
Lệ Diên thờ dài một hơi nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Trước tiên ta nghỉ ngơi một lát”.
Ninh Trục đi đến ven tường, bật lửa lên ngọn nến trên tường.
Trong nháy mắt, bên trong động phủ sáng sủa lên. Lệ Diên giương mắt liền nhìn thấy, ở giữa thình lình có một bộ xương khô!
Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi bệch xuống đất.
Nguyên lai trong động này đã sớm có người chết?
Ninh Trục trấn định mà đi lên trước, thấy áo choàng trên khối hài cốt này đã rách nát đến không còn hình dáng, hẳn là đã chết rất nhiều năm. Nhưng là xương cốt có vẻ bạch ngọc oánh nhuận, khí thế quanh thân phóng ra ngoài, hẳn là người này võ giai cũng không thấp hơn Thiên giai tứ phẩm.
Ninh Trục thấy trên hai đầu gối có một khối da dê, cẩn thận nhặt lên, phủi đi tro bụi trên mặt.
Là Thiên giai nhị phẩm công pháp .
“Xem ra vận khí của tiểu tử này không tồi, cho dù là cửu tử nhất sinh cũng có thể tìm được một quyển Thiên giai công pháp. Người khác mà biết sẽ tức chết, năm năm trước cùng ngươi vì giữ được một viên đan dược, chính là bị người ta đuổi gϊếŧ ba ngày ba đêm”.
Nhìn Nhin Trục có được cơ duyên này, Từ Lão Quái nghĩ đến trước kia, nhịn không được cảm thán nói.
Nghe Từ Lão Quái nói như vậy, Sở Tùy Chi liền không khỏi nhớ lại một lần trốn thoát nguy hiểm đến cực điểm kia.
Năm năm trước, lúc hắn ở phòng đấu giá chụp được một viên thịt xương đan, chỉ vì nó có thể làm Từ Lão Quái ngày sau có thể thịt xương tái sinh.
Lại không nghĩ rằng vừa ra khỏi cửa liền đυ.ng phải luyện dược sư của Yên Hồn Tông tới đây để cướp đan.
Ngay lúc đó hắn chỉ là Địa giai bát phẩm, mà đối phương đã là Thiên giai nhất phẩm, hắn bị đuổi gϊếŧ ba ngày ba đêm, cuối cùng tại dưới tuyệt cảnh lên tới cửu phẩm, vượt cấp đem tất cả đánh chết.
Vì thế, hắn cơ hồ không có nửa cái mạng.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ tạm thời an toàn, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được Lệ Diên tới đây để tìm đan.
Lệ Diên tay chân hoàn hảo, đương nhiên không phải tìm đan cho chính mình. Mà nàng là vì nhân tình Lôi Quang mới đến tìm đan dược.
Lúc trước Lôi Quang kɧıêυ ҡɧí©ɧ Sở Tùy Chi, bị hắn một đao chém đứt cánh tay, nếu muốn mọc ra cánh tay thêm một lần nữa, cần phải dùng đến thịt xương đan.
Vì thế, Lệ Diên xuất hơn phân nửa kiếm sư trong gia tộc để tìm.
Nàng chỉ là không nghĩ tới thịt xương đan lại ở trong tay hắn.
Nàng nhìn thấy thương thế trên người hắn, biết hắn chỉ là nỏ mạnh hết đà, vì thế hưng phấn mà kêu kiếm sư bên người chạy nhanh bắt lấy hắn.
Hắn mới ra hang hổ, lại vào miệng sói. Chịu đựng cả người đau xót, hắn gϊếŧ chết kiếm sư, cuối cùng một chưởng bắt lấy cổ nàng.
Lúc này nàng mới biết sợ, tức khắc nơm nớp lo sợ, bắt đầu uy khuất rơi lệ, hắn nhất thời mềm lòng, không khỏi buông lỏng tay ra.
Liền trong nháy mắt hắn thả lỏng, đã bị nàng một đao xuyên ngực.
Hắn giận tím mặt, đem nàng xốc lên mà chạy vật chạy đến một ngôi miếu hoang, nếu không phải ở cái miếu hoang kia đạt được đan sư truyền thừa, thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma.
Có lẽ là nghĩ đến trước kia, sắc mặt hắn có chút lạnh lẽo.
Nhìn bí tịch trong tay Ninh Trục, càng làm cho hắn phảng phất nhớ tới một ngày kia, khong khỏi siết chặt nắm tay.
Vì một viên đan dược còn như thế, thì một quyển Thiên giai bí tịch sẽ như thế nào?
Hắn hiểu rõ Lệ Diên, nếu có lợi đối với nàng, nàng liền sẽ giả bộ vô cùng nhu thuận, một khi có xung đột lợi ích với nàng, nàng liền cắn ngược lại một cái.
Giờ này khắc này, nàng có thể vì một quyển Thiên giai bí tịch mà cùng Ninh Trục trở mặt thành thù hay không?
Sở Tùy Chi cười lạnh đi xem Lệ Diên, muốn nhìn xem rốt cuộc nàng sẽ đối phó với Ninh Trục như thế nào.
Nhưng vừa quay đầu lại, lại không nhìn thấy người.
Hắn nhíu mày, vừa quay đầu lại, liền phát hiện ra nàng ở trong góc tường.
Nàng nho nhỏ mà núp thành một đoàn ở trong góc tường, lén lút mà đào rượu do tiền bối ẩn giấu đã lâu.
Mở ra nắp bình, hương rượu lan tỏa bốn phía, nàng không khỏi “Oa” một tiếng.
Sở Tùy Chi: “....”
Sao lại thế này? Không phải là nàng nên hiện nguyên hình, đoạt Thiên giai bí tịch với Ninh Trục sao?
Như thế nào lúc này lại ở đây uống rượu?
Hắn kinh ngạc bất định mà đi qua, thấy Lệ Diên giống như con chuột nhỏ, miệng nhỏ nhấp nhô một ngụm.
Tựa hồ là rượu này rất thơm và tinh khiết, trước mắt nàng sáng ngời, sắc mặt trở nên đỏ ửng lên.
“Rượu ngon!”
“Nàng như thế nào lại uống rượu ở đây?”
Sở Tùy Chi buồn bực.
Từ Lão Quái cười: “Như thế nào, tiểu nha đầu này còn không được uống rượu?”.
Sở Tùy Chi ngồi xổm trước mặt Lệ Diên, xem cái miệng nhỏ của nàng uống rượu đến thỏa mãn, trầm mặc không nói lời nào.
Loại động tác nhỏ quen thuộc này, làm hắn càng thêm xác định, nữ nhân trước mắt chính là vị hôn thê của hắn.
Tuy rằng trong lòng đã xác định, nhưng cũng không kinh ngạc.
Tựa hồ chỉ là càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng mà thôi.