Trời bắt đầu chạng vạng, bên trong Nghê công quán đèn đuốc đã sáng trưng.
Bận rộn đến 7 giờ, sắc trời đã tối đen. Lễ trưởng thành của Nghê gia nhị tiểu thư, khách khứa tới dự tự nhiên đông đủ.
Không nói mặt khác, mọi người đến mục đích thứ nhất là vì Nghê lão gia, thứ hai là vì Nghê Tư Nam liên hôn với Phó gia.
Đêm đó, bên trong Nghê công quán ăn uống linh đình.
Dưới lầu, khách khứa tốp năm tốp ba chụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, thông qua Nghê Kiện An lơ đãng lộ ra, mọi người đều biết đêm nay Phó Ngộ Bắc sẽ đến.
Bầu không khí trở nên khẩn trương lên.
Phó Ngộ Bắc ở thương giới luôn thuận lợi, không người không biết, cho dù anh ở hải ngoại 5 năm, nhưng tin tức anh trở về hai ngày trước khiến cho người trong giới khϊếp sợ không thôi.
Sau khi anh về nước lại cố tình không xuất hiện trước công chúng.
Phó Thành Xuyên liên hôn cùng Nghê gia mục đích không cần nói cũng biết, Phó Ngộ Bắc đối với hành vi soán vị đoạt quyền của cháu trai sẽ thờ ơ sao?
Mọi người được đến tin tức này, sôi nổi bàn luận.
"Thật sự chỉ là tới chúc mừng?"
"Việc đính hôn này, sẽ không đến mức bội ước đi, Phó tổng có muốn giáo huấn cháu trai đây cũng không phải lúc."
"Tôi thấy nếu anh ta không cao hứng, Nghê gia không chừng gặp xui xẻo..."
Không giống như mọi người đến đây để xem diễn, Nghê Ninh giờ phút này như đang ở trên mây, một nhóm các cô gái cùng lứa đang vây quanh cô ta: "Phó thiếu cùng Phó tổng đều sẽ tới?"
"Đúng vậy"
Nghê Ninh rụt rè gật đầu, che giấu không được đắc ý.
Cô ta thích nhất là những trường hợp như thế này, nhân vật mà mọi người đều muốn gặp đều tới thăm gia lễ trưởng thành của mình, Nghê Tư Nam sợ là như thế nào cũng không chiếm được.
Người bị nhớ thương là Nghê Tư Nam lúc này đang cùng Tưởng Cốc gọi điện thoại.
"Vừa mới chụp được mấy bức ảnh, hai người chỉ ôm nhau, cảnh hôn còn chưa có." Tưởng Cốc một bên vừa hội báo, một bên vừa cảm thán: "Phó Thành Xuyên này không được a."
"Chắc anh được?!"
Nghê Tư Nam khó được tươi cười nhe răng, gương mặt nhiều thêm phần ngây thơ.
"Em đi hỏi thăm thử xem, tôi Tưởng thiếu có chỗ nào không được. Không nói quá chứ toàn bộ Nam Thành này có ai dám ở trước mặt ông đây đánh rắm."
"... ..."
Nghê Tư Nam Nghe anh ta khoe khoang đắc ý, giương môi cười, tùy tay lấy qua một cái dây buộc tóc ở trên bàn, đem tóc buộc chung lại một chỗ, bên tai rũ xuống một sợi tóc theo gió lay động.
Lúc này có hầu gái gõ cửa: "Đại tiểu thư, người nên đi xuống rồi ạ."
"Đã biết."
Nghê Tư Nam lười biến mà ứng thanh, cắt đứt điện thoại.
Cô vừa bước ra cửa, dưới lầu tiếng nói chuyện bỗng nhiên nhỏ lại.
Không quá vài giây, mọi người đều biết nhân vật trọng yếu đêm nay đã tới bên ngoài Nghê công quán, không hẹn mà cùng đứng dậy sửa sang lại quần áo.
Vài phút sau, một chiếc xe tiến vào.
Đầu tiên, từ ghế phụ bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ thật quen mắt, rốt cuộc trước kia tập đoàn Kinh Thương có một số việc, Phó Ngộ Bắc không có trở về, chính là trợ lý Kiều thay mặt xử lý.
Kiều trợ lý cũng không thèm nhìn tới những người ở phía trước, chỉnh lại cổ áo liền đi đến cửa sau, khom lưng kéo ra cửa xe, động tác thành thạo lưu sướиɠ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nơi đó, nói chuyện cũng đều quên.
Buổi tối, đình viện sáng lên vô số ánh đèn, gió nhẹ từng cơn, toàn bộ không khí đều tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, đó là mùi hương của những bông hoa vừa được không vận lại đây vào hôm nay.
Phó Ngộ Bắc nhấc chân đặt xuống đất, thân hình cao lớn ánh vào trong mắt mọi người.
Chỉ xem một cái, là có thể cảm giác được không khí mát lạnh ập vào người.
Nghê Kiện An đã sớm chờ ở một bên tỉnh thần, lập tức đi nhanh tiến lên cung nghênh, cười nói: "Phó tổng, ngài có thể tới thật sự là quá tốt."
Dư quan liếc thấy trợ lý Kiều từ trong xe lấy ra hai cái hộp quà. Ông ta trong lòng hiện lên cân nhắc, đối với ý tưởng nào đó càng trở nên tin tưởng.
Nghê Kiện An lập tức kéo con gái đang đứng kế bên qua: "Đây là con gái Nghê Ninh của tôi."
Nghê Ninh giương miệng, nữa ngày mới từ diện mạo của Phó Ngộ Bắc hồi thần lại đây.
Cô ta căn bản không dám liếc mắt xem người đàn ông đối diện, khẩn trương đến không được, đỏ mặt lén nhìn đến cằm của đối phương tim liền đập gia tốc.
Phía trước không ai nói cho cô ta biết vị kia đẹp như vậy!
Phó Ngộ Bắc chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tầm mắt từ trên người cô ta lược qua một lần.
Đều là con gái của Nghê gia, xem qua một vị khác, vị này có vẻ cũng được cưng chiều, nhưng bốn chữ "Tuổi trẻ mỹ mạo" e rằng chỉ ứng với hai từ đi trước.
"Đây là lễ vật của lệnh ái." Trợ lý Kiều ngầm hiểu, đưa hộp quà đến, trên mặt treo nụ cười công nghiệp: "Chúc Nghê nhị tiểu thư sinh nhật vui sướиɠ."
Nghê Ninh trái tim nhảy lên kịch liệt.
Chỉ là khi nhìn đến trong tay anh ta còn có một hộp quà, trong lòng có chút nghi hoặc, không cho mình còn có thể cho ai, không lẽ là của Nghê Tư Nam sao?