Duyên Trời Tác Hợp

Chương 8: Ông nội

Sáng sớm ngày hôm sau, trung tâm thành phố Nam Thành sớm đã người đến người đi.

Trụ sở chính của tập đoàn Kinh Thương là tòa cao ốc toạ lạc ở trung tâm đoạn đường này, không chỉ một mà tới lận 3 tòa nhà, thiết kế có bất đồng nhưng đều cao hơn so với kiến trúc khác ở xung quanh, làm người ta chùn bước.

Cách đó không xa, bên trong xe.

Phó Ngộ Bắc ánh mắt xuyên qua đám người cùng kiến trúc, nhìn ở kia xa xa mấy tòa nhà lớn, ánh mắt ý vị không rõ.

"Đêm qua tin tức ngài về nước đã lan truyền ra ngoài... ... Là giám đốc Vương bọn họ." Trợ lý Kiều tạm ngừng rồi nói tiếp: "Rất nhiều người gọi điện đến dò hỏi."

"Đây là thiệp mời được Nghê thị đưa đến vào sáng nay."

Anh ta cung kính đưa thiệp mời qua.

Phó Ngộ Bắc không có ý tiếp nhận, nhắm mắt dưỡng thần, thấy thế trợ lý Kiều mở miệng: "Sắp tới là lễ trưởng thành của Nghê gia nhị tiểu thư, mời ngài đến tham gia."

Nói là nói như vậy, anh ta thập phần rõ ràng, lễ trưởng thành của một con bé miệng còn hôi sữa, ông chủ sợ là không có hứng thú.

Phó Ngộ Bắc quét mắt.

Thiệp mời mạ vàng nội dung đầu tiên là khen tặng, sau đó đề cập đến Nghê Ninh tuổi trẻ xinh đẹp, thư mời được viết tay nhìn qua thành ý mười phần, phía dưới là tên người gửi Nghê Kiện An.

Đây rõ ràng đem ý tứ nào đó lộ ra tới.

Phó Ngộ Bắc biểu tình lộ ra một chút lương bạc.

Trợ lý Kiều ngầm hiểu, lập tức minh bạch ý tứ của ông chủ nhà mình, trong lòng tính toán đợi lát nữa xuống xe sẽ từ chối Nghê gia.

Ai ngờ giây tiếp theo, nghe thấy hỏi chuyện: "Hôm đó có lịch trình gì không?"

Trợ lý Kiều ngẩn ra, với kinh nghiệm làm việc nhiều năm anh ta mau chóng đưa ra đáp án: "Chỉ có một buổi hội nghị lúc hai giờ chiều ở Vân Hòa thiên cảnh."

Nói xong, anh ta không xác định hỏi: "Ngài là muốn..."

Phó Ngộ Bắc tùy ý khép lại thiệp mời, ném sang một bên, động tác không chút để ý, thanh âm trầm thấp: "Đi xem náo nhiệt."

__

Nghê Tư Nam bị âm thanh ồn ào trong nhà đánh thức.

Cô vén lại tóc, mang dép lê xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, cầu thang là dạng hình xoắn ốc, có thể thấy rõ phương hướng đi chuyển của người làm dưới sảnh.

Nghê Tư Nam từ mê mang trở nên tỉnh táo, nhớ tới ngày mai chính là lễ trưởng thành của Nghê Ninh, trách không được hôm nay liền bắt đầu chuẩn bị.

Cô ngáp một cái, chuẩn bị rời đi.

Dưới lầu đám người làm vừa vặn nhìn thấy cô, vốn tùy tiện làm việc bổng nhiên trở nên nghiêm túc, cẩn thận cung kính kêu lên: "Đại tiểu thư."

Nhà này hai chị em không hợp nhau, người làm ai cũng rõ ràng.

Từ góc độ này của bọn họ mà xem, đại tiểu thư thật là xinh đẹp a.

Mái tóc dài được tùy ý cuốn lên, để rũ trong không trung có chút hỗn độn nhưng lại rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ, bởi vì chưa tỉnh ngủ hẳn, trong ánh mắt như hàm chứa một màng nước.

Cô mang bộ dáng kiều khí còn chưa ngủ đủ, đừng nói Nghê lão gia luôn sủng ái cô, ngay cả người làm còn nhịn không được mà đau lòng.

Bộ dáng này, chồng tương lai của cô có thể nhịn nổi sao?

"Uhm"

Nghê Tư Nam gật đầu trả lời, xoay người trở về phòng.

Lần này ngủ một giấc liền tới 10 giờ, hầu gái sớm đã chuẩn bị trang phục mà cô muốn mặc sạch sẽ tươm tất đặt ở một bên.

Phòng để quần áo của Nghê Tư Nam là một phòng riêng biệt, từ phòng ngủ có thể trực tiếp đi qua, bất quá có một đoạn thời gian cô không qua đêm ở nhà cũ.

Nhóm hầu gái dựa theo sở thích của Nghê Tư Nam mà lựa chọn các mẫu trang phục có sẵn.

Bất quá, ngày mai là lễ trưởng thành của Nghê Ninh, cô thật ra muốn lựa chọn một bộ lễ phục, nhưng từ trước đến nay không hề có thói quen khiêm nhượng cho cô em gái này mà luôn tùy ý lựa chọn miễn sao mình xinh đẹp nhất là được.

Đặc biệt là trong những trường hợp như thế này.

Rửa mặt xong, thời điểm bước xuống lầu, mọi người đều góp mặt đông đủ.

Nghê lão gia trong khoản thời gian này sức khỏe hồi phục không tồi, có thể xuống giường đi lại, ông đang ngồi ở ghế chủ vị thưởng trà, Nghê Ninh đang cùng ông làm nũng.

"Ông nội, thiệp mời đã phát xong hết rồi, người thật sự không biết ngày mai ai sẽ đến dự lễ trưởng thành của con sao?" Cô ta cố ý nhử.

Nghê lão gia rất bình tĩnh: "Ai?"

"Ông nội."

Nghê Ninh đang muốn nói ra, Nghê Tư Nam đã mở miệng.

Nhìn ông nội lập tức lộ ra điểm tươi cười, cô ta trộm trừng mắt nhìn, sớm không đến muộn không đến, một hai phải đến ngay lúc này.

Nghê Tư Nam phản phất như không nhìn thấy, thản nhiên tiếp nhận cháo từ tay hầu gái, đút cháo cho ông.

Ông lão tâm tình sản khoái, cười hỏi: "Ông nội sớm đã nói với con, gây dựng sự nghiệp nào có dễ dàng như vậy, trước đây ông gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cũng không phải nói làm liền làm.

"Còn tốt, bất quá..."

Nghê Tư Nam lộ ra nụ cười giảo hoạt, quơ quơ tay: "Nếu ông nội có thể tài trợ cho con một chút thì tốt rồi."

"Con bé này, suốt ngày chỉ nhớ ông nội mỗi việc này thôi sao." Ông lão vui vẻ cười ha hả.

Nghê Tư Nam làm bộ tức giận rầm rì hai tiếng.

Phòng làm việc của cô được mua lại từ một cửa hàng bị phá sản sau đó sửa chữa lại. Hiện tại còn chưa xác định thời gian khai trương, thời điểm thu hồi vốn còn xa xa không hẹn trước.

Đương nhiên, cô có thua lỗ cũng không sợ.

Cô còn có ông nội ở phía sau làm lá bài tẩy mà.

Nghê Ninh xem ông cháu hai người hoà thuận vui vẻ, chỉ cảm thấy chói mắt, rõ ràng cô ta cũng là cháu gái, dựa vào cái gì chỉ có mình chị ta được nhiều như vậy.

"Chị, ta nghe nói mấy hôm trước có người đến công ty chị gây sự phải không?" Cô ta bỗng nhiên cao giọng mở miệng, mang theo vui sướиɠ khi người gặp họa.

Nghê lão gia vui vẻ: "Ai như vậy không có mắt?"

Cư nhiên còn có người dám đến cửa hàng của cháu gái ông gây sự.

"Cũng không tính là đến gây sự."

Nghê Tư Nam không biết Nghê Ninh nghe được phiên bản nào, nhưng xem bộ dáng nóng lòng muốn biết của cô ta thì tám chín phần mười là không có ý tốt.

Một cô nhóc vừa tròn 18 tuổi, cả ngày không lo học tập cho tốt, rảnh rỗi không có việc gì làm liền nghĩ ở trước mặt ông nội tranh sủng, cố tình chưa ra xã hội, tâm cơ lộ rõ trên mặt, cũng không biết đại bá mẫu ngày thường giáo dục cô ta như thế nào nữa.

"Hơn nữa em còn nghe nói đối phương cùng với anh rể tương lai ... Quan hệ không đơn giản." Nghê Ninh rốt cuộc dội thêm một quả bom.

Nghê lão gia biểu tình trầm xuống.

"Em thính lực thật tốt." Nghê Tư Nam cười như không cười: "Tháng sau thi đại học, tiếng Anh hẳn là sẽ không chỉ có 30 điểm đâu nhỉ "

"..."

Nghê Ninh bị cô nói rõ chỗ yếu, sắc mặt đỏ lên.

Cô ta thành tích không tốt, đặc biệt kém nhất là môn tiếng Anh, lần trước thi chỉ đạt có 30 điểm, kết quả bài thi còn bị Nghê Tư Nam thấy được.

Nghê Tư Nam lúc này mới chuyển về hướng ông lão, nghiêm túc nói: "Ông nội, nếu đã nói đến việc này, đợi lát nữa con cũng có chuyện muốn nói cùng người."

Mấy cái lỗ tai hóng chuyện xung quanh đều dựng hết lên.

Phó Thành Xuyên vừa đính hôn không lâu đã truyền ra tai tiếng với một tiểu võng hồng, khắp Nam Thành ai mà không biết, loại này bát quái mọi người đều thích nghe.

Thấy cô thập phần bình tĩnh, Nghê lão gia gật đầu.

Lại nhìn về phía Nghê Ninh đang trừng mắt, có chút hận sắt không thể thành thép: "Tiểu Ninh con cũng không còn nhỏ nữa, ông hy vọng con đặc hết tâm tư vào việc học."

"... ..."

Nghê Ninh căn bản không dám phản bác lão gia tử, chỉ đành cắn môi.

Nghê Tư Nam biết bọn họ tò mò, nhưng không cho bọn họ mặt mũi, mãi cũng không nhắc đến chuyện từ hôn này, chậm rì rì mà ăn xong cháo.

Dù sao hôn sự này, cô nhất định hủy bỏ.