Trong đại sảnh lại khôi phục náo nhiệt.
Ở trước mặt Phó Ngộ Bắc, tiểu tâm tư của cô đều triển lộ không bỏ sót, chỉ khẽ nhướng mi: "Thích là tốt rồi."
"Ánh mắt của chú khẳng định không thành vấn đề."
Nghê Tư Nam nói lên lời lấy lòng một chút cũng không đỏ mặt.
Nói thật, cô cũng không muốn ở trước mặt mọi người lấy thân phận hôn thê của Phó Thành Xuyên mà nói chuyện, nhưng mà lễ nghi được tu dưỡng vẫn còn đó.
Muốn trở mặt cũng là chờ từ hôn.
Phó Ngộ Bắc "Uhm" một tiếng, cũng không để ý, quay đầu liền cùng người bên cạnh bàn bạc chuyện làm ăn.
Người nọ bị điểm trúng có chút vui mừng còn có điểm không dám tin.
Nguyên lai Phó tổng thật nhớ kỹ tên ông ta?!
Nghê Kiện An sắc mặt biến hóa cũng không thấy được, đánh giá cháu gái của mình hồi lâu, sau đó cười nói: "Mọi người tự nhiên, không cần khách khí."
"Hà ha ha dĩ nhiên."
"Lệnh ái thật là hoạt bát đáng yêu, tính toán học đại học ở đâu?"
"... ..."
Mà bên kia ở trong một góc, không khí mười phần đông lạnh.
Máy thiên kim tiểu thư trong nhóm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thỉnh thoảng lại liếc mắt xem sắc mặt khó coi của Nghê Ninh, trong lòng cân nhắc.
Rõ ràng, Phó tổng đối Nghê Tư Nam có phần coi trọng hơn.
Các cô liền nghĩ, người ta sao có thể coi trọng một tiểu nha đầu được chứ. Vừa rồi bộ dáng thẹn thùng của Nghê Ninh sợ là do cô ta suy nghĩ nhiều đi.
Nghê Ninh cắn môi rồi đi vòng vây.
Vừa mới đi, các cô gái lập tức bác quái lên.
"Phó tổng thật là đẹp trai a, tôi xem còn đẹp hơn Phó Thành Xuyên."
"Các cô nói xem, lễ vật của Nghê Ninh và Nghê Tư Nam có giống nhau không?"
"Chắc là không giống nhau đâu, nghĩ thôi cũng biết quan hệ giữa Nghê Tư Nam và Phó gia thân thiết hơn, khẳng định lễ vật không thể đơn giản được."
"Nghê Tư Nam đúng là tốt số mà."
Các cô gái không hề có ý kiên dè Nghê Ninh, cô ta còn chưa đi xa, nghe không sót một chữ, cảm thấy tức giận.
Lúc trước cô ta còn vì nhận được lễ vật của Phó Ngộ Bắc mà cao hứng.
Hiện tại đã không còn ai chú ý đến chuyện này nữa.
Nghê Ninh một bụng tức giận tìm đến mẹ của cô ta: "Mẹ."
"Tiểu Ninh, con chú ý hình tượng." Trương Uyển lập tức giúp cô ta sửa sang lại kiểu tóc, "Có chuyện gì đợi kết thúc bữa tiệc rồi nói."
"Còn kết thúc cái gì nữa, hiện tại mọi người đều chú ý đến Nghê Tư Nam, con liền biết chị ta không có ý tốt mà, biết thế sớm tống cổ chị ta ra ngoài."
"Những lời lúc trước mẹ dạy con đã quên hết rồi sao?"
"Con cũng không còn nhỏ nữa, hẳn là nên biết cái gì nên cái gì không nên nói vào lúc này đi, quan hệ với Phó gia người khác không rõ ràng, con còn có thể không biết sao?"
Nghê Ninh lộ ra ánh mắt mê mang.
Trương Uyển mềm lòng, ám chỉ cho con gái: "Phó Thành Xuyên đúng là không tồi, nhưng ở trước mặt chú của hắn, Phó Ngộ Bắc, chỉ có thể xem như là trẻ con đánh loạn mà thôi."
Nghê Ninh lập tức minh bạch: "Con hiểu rồi."
Cô ta lập tức nâng cao ý chí chiến đấu, nghĩ đến tương lai nếu cô bắt được Phó Ngộ Bắc thì Nghê Tư Nam ở trước mặt cô ta cung kính mà hành lễ.
Nghê Ninh lúc này mới cười rộ lên lần nữa.
__
Tiếp xong vài lượt khách, Nghê Kiện An chỉnh lại cổ áo, đi hướng cách đó không xa, cười dối trá nói: "Hi vọng đêm nay chiêu đãi có thể làm Phó tổng hài lòng."
Phó Ngộ Bắc chưa trả lời mà là hỏi: "Nghê lão gia thân thể thế nào rồi?"
"Khôi phục rất khá, có thể tản bộ trong thời gian ngắn."
"Vậy là tốt rồi." Phó Ngộ Bắc gật đầu.
Nghê Kiện An nổ lực muốn làm ra bộ dáng của Nghê lão gia nhưng lại bắt chước bừa, cuối cùng vẫn trở về bộ dáng lúc ban đầu.
Cách đó không xa, Nghê Tư Nam xem đến tấm tắc.
Bác của cô rõ ràng tuổi tác lớn hơn Phó Ngộ Bắc rất nhiều, nhưng đứng ở trước mặt người đàn ông này cứ như cấp dưới, hỏi gì đáp nấy.
Xem ra là thật sự sợ.