Mạt Thế Nhà Xe Trữ Hàng Cầu Sinh

Chương 36: Tích Trữ Thuốc 2

Nếu hình ảnh trong giấc mơ của cô trở thành sự thật, thành phố trở thành phế tích, nền văn minh nhân loại bị hủy diệt, những loại thuốc độc đáo của thời đại văn minh này sẽ trở thành những vật tư vô cùng quan trọng.

May mắn từ nhỏ đến lớn cô đã tiết kiệm được rất nhiều tiền tiêu vặt, cộng thêm thẻ tín dụng mà ba cô đăng ký cho cô, chờ mấy tài khoản thanh toán cô cũng có thể ứng trước rất nhiều. Vì vậy, số tiền có thể chi tiêu hiện tại của cô rất dồi dào.

Nếu như cô đoán sai, tất cả đều chỉ là ảo giác thì cô bị bệnh tâm thần, ngày tận thế không đến, thì những hóa đơn này ba và anh trai cô cũng có thể giúp cô trả.

Nhưng vạn nhất cô không mắc bệnh tâm thần, thì những gì cô đang làm bây giờ sẽ quyết định số phận của một nhà bọn họ và thậm chí cả hai mẹ con bạn của cô.

Để không thu hút sự chú ý, cô cầm theo danh sách đi đến mười cửa hàng thuốc khác nhau, mỗi cửa hàng cô chỉ mua một số lượng nhất định. Như vậy, mặc dù số lượng của mỗi cửa hàng không nhiều lắm, nhưng mấy tiệm cộng lại thì số lượng cũng nhiều.

Tất cả các loại thuốc, đều thuận lợi thu nhập không gian.

Bởi vì không gian tồn tại, lần này cô không đưa thuốc cho Dương Nhẫm Nhiễm trước. Thuốc có thời hạn sử dụng lâu, tồn trữ trong không gian cũng an toàn hơn, dù sao hai nhà cũng ở gần nhau, muốn giúp cũng tiện.

Lúc về nhà, cô cầm một túi nhỏ đựng thuốc thường dùng, coi như là lời giải thích cho ba và anh trai.

Mùng bảy, mưa bùn dần tạnh, công nhân lắp đặt thùng thủy canh đúng hẹn mà đến.

Ba công nhân tốn cả buổi chiều để làm xong phòng trồng trọt, Kỷ Ninh Tâm lấy từ không gian ra ba, bốn loại hạt giống rau cơ bản và hai loại hạt giống trái cây dễ trồng, để ba cô thử chăm sóc phòng trồng trọt này.

“Ba trồng?” Lộ Hữu Vi có chút lo lắng.

“Vâng, lần này núi lửa phun trào, ô nhiễm khá nghiêm trọng, nhà mình tự trồng rau ăn cho yên tâm. Rất dễ, đây có sách hướng dẫn, bữa cơm lành mạnh của gia đình ta đều nhờ ba!” Kỷ Ninh Tâm biết Lộ Hữu Vi coi trọng sức khỏe, nhắc đến vấn đề ô nhiễm môi trường, ông nhất định sẽ quan tâm.

Hữu Vi cầm sách hướng dẫn, vuốt cằm râu ria, đi vào nghiên cứu trồng trọt thủy canh.

Kỷ Ninh Tâm quay lại, nhưng lại thấy anh trai mình đang đứng ở hành lang, khoanh tay nhìn mình một cách im lặng: “Em gần đây... . . .” Anh ấy nhíu mày, muốn nói nhưng lại thôi.

Cô đi đến trước mặt anh ấy, trong lòng có chút mong đợi, cô rất hy vọng anh trai thông minh của mình có thể đoán ra một chút gì đó. Mặc dù cô không thể nói, nhưng nếu đối phương có thể tự mình đoán ra thì ——

Lộ Đình Phong nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của em gái mình, mặt không chút thay đổi vươn tay nhéo nhéo má cô: “Gần đây em có vẻ hơi béo.”