Sau Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 9

Vẻ mặt người đàn ông đầy vẻ khϊếp sợ, lưu luyến rời đi.

Diệp Khinh Vân một lòng say mê khẽ đóng cửa, biểu cảm dịu dàng trên mặt lập tức biến mất.

Hệ thống cảm khái: [Nếu Bồ Thiên thấy biểu cảm này của ký chủ thì nhất định thích chết.]

Diệp Khinh Vân cũng không cần gì sự yêu thích của Bồ Thiên, cậu uống hết thuốc dinh dưỡng rồi mở rương hành lý lấy giấy bút và vài cuốn sách từ bên trong ra.

Tuy rằng ngoài miệng Diệp Khinh Vân vẫn luôn làm khó dễ nhân vật chính Cố Trầm Uyên, nhưng thực tế vẫn muốn giảng giải nghiêm túc cho Cố Trầm Uyên, cho nên muốn biết trình độ lý giải của Cố Trầm Uyên đối với quyển sách này là tới đâu rồi.

Tiếng viết chữ sàn sạt vang lên, thời gian không ngừng trôi đi, rất nhanh đã đến đêm khuya.

Diệp Khinh Vân thay thế cho nhân vật hy sinh, từng chuyện mà cậu ta làm cậu đương nhiên phải làm thay, bao gồm cả việc xuất bản sách, cũng là do cậu tự viết sau khi nghiên cứu, nên sẽ không có chuyện cậu không quen thuộc với đống sách này, cậu cũng có thể dễ dàng nắm chắc các đề mục khó khăn.

Diệp Khinh Vân làm xong một tờ để thì râu mặt rồi lên giường.

Đến lúc này, Diệp Khinh Vân mới nhớ đến cốt truyện không biết tại sao lại hơi lệch khỏi quỹ đạo.

Thái độ Cố Trầm Uyên đối với cậu không khỏi quá mức khách khí. Tuy rằng nhìn qua thì có vẻ vẫn lãnh đạm như Diệp Khinh Vân đã đọc xong nguyên tác rồi nên biết, Cố Trầm Uyên chịu quay đầu nhìn cậu một cái đã coi như là đãi ngộ tương đối cao rồi.

[Hệ thống, cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo có quan trọng không?] Diệp Khinh Vân hỏi.

[A? Cái gì?] Hệ thống phản ứng lại một chút [À, không quan trọng đâu, tiểu thuyết yêu đương máu chó thì có cốt truyện gì được chứ.]

Diệp Khinh Vân: [....] Cái này cũng quá tùy tiện rồi!

[Quan hệ giữa các nhân vật mới là trung tâm của truyện yêu đương máu chó,] Hệ thống nói: [Nói cách khác, chỉ cần trước khi ngài chết vẫn bảo trì quan hệ người theo đuổi tra công và quan hệ đối địch với nhân vật chính là được.]

Hệ thống dừng một chút, không biết là nghĩ tới cái gì, nói tiếp: [Tuy rằng nhân vật chính rất đẹp, còn làm cậu rất vui, nhưng mà không thể làm bạn với người ta được đâu nha.]

[Yên tâm, mỗi lần gặp hắn ta đều sẽ mang theo biểu cảm kia] Diệp Khinh Vân rất tự giác, [Cho dù hắn xiên rồi cũng không thể làm bạn với tôi.]

Hệ thống: [… Có lý.]

Diệp Khinh Vân ngáp một cái, lúc này thật sự đã quá muộn rồi, cậu nhanh chóng rơi vào ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Khinh Vân cầm bài thi rồi ra cửa.

Tuy rằng thiếu ngủ nghiêm trọng nhưng cậu vẫn vô cùng kích động đi đến chỗ gặp mặt, nên ngay cả cơn buồn ngủ cũng bị đánh tan.

Nội dung trong sách của cậu đều là ký luận, hơn nữa còn có chút bất đồng với khoa học hiện tại. Hơn nữa phần lớn người đều không hiểu cậu đang viết cái gì, một số ít người có thể xem hiểu thì lại khịt mũi coi thường với lý luận của cậu, cho rằng cậu đang nói hưu nói vượn.

Vậy nên, người có thể đọc hiểu đã út lại càng ít, bây giờ có thể gặp được người có thể tán đồng với lý luận của mình, Diệp Khinh Vân chỉ hận không thể xưng huynh gọi đệ với người ta.

Chỉ tiếc là bị cái thiết lập rác rưởi kia hạn chế nên Diệp Khinh Vân chỉ có thể che giấu phần hảo cảm này, đổi thành một hình thức biểu đạt khác.

Ví dụ như, một ngày đều cho Cố Trầm Uyên một phần bài thi.

[Cậu thế này là ngoài miệng kêu tiện nhân, trong lòng lạ khen bảo bối nha.] Hệ thống buồn bã nói.

Diệp Khinh Vân: [...Chú ý cách dùng từ của mi đi, bé hệ thống.]

Trong lúc nói chuyện, Diệp Khinh Vân đã theo trí nhớ mà đi đến trước căn phòng của Diệp Khinh Vân.