Sau Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 8

Trong lòng Diệp Khinh Vân vô cùng nghi hoặc, cậu cúi đầu, dùng ngữ khí vô cùng uất ức nói: “Xin lỗi…lần này quên mất, lần sau nhất định sẽ nói.”

Diệp Khinh Vân nói xong câu đó thì nghe thấy Bồ Thiên bực bội hút một hơi thuốc rồi đi đến .

Diệp Khinh Vân nhíu mày nhẹ một cái, không biết Bồ Thiên đang tính toán chuyện gì.

Chẳng lẽ Bồ Thiên ở thế giới này vô cùng thích Cố Trầm Uyên, nên không thể chấp nhận được chút sai lầm này của cậu?

Bả vai đột nhiên hơi nặng, một bàn tay đang đặt lên.

“Không được thể hiện biểu cảm, ngẩng đầu lên.” Bồ Thiên nói.

Diệp Khinh Vân không rõ nguyên do, mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên nhìn về phía Bồ Thiên.

Bồ Thiên vẫn mang gương mặt tiêu chuẩn tra công kia, gương mặt phong lưu phóng khoáng. Gã nhìn Diệp Khinh Vân, dùng âm thanh mê hoặc nói: “Dùng biểu cảm này của cậu và ngữ khí lúc nói chuyện với Cố Trầm Uyên lúc nãy, nói lại với tôi nào. Nói là…” Bồ Thiên hơi suy nghĩ, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, “Cậu nói —— Chỉ dựa vào cậu?”

Diệp Khinh Vân: “……”

Nghĩ đến sợ thích kỳ lạ là thích bị người ta tỏ thái độ của Bồ Thiên, Diệp Khinh Vân lập tức thay đổi biểu cảm muốn khóc nhưng không thể khóc, run giọng nói: “Chỉ bằng em đương nhiên không thể xứng với anh, em, em cũng sẽ cố gắng nỗ lực, khiến bản thân càng ưu tú, nên anh có thể cho em một cơ hội, ở bên cạnh em được không?”

Dùng mắt thường cũng có thể thấy cánh tay Bồ Thiên nổi lên một tầng da gà, gã uy hϊếp nói: “Muốn ở bên cạnh tôi thì cứ làm theo lời tôi nói.”

Diệp Khinh Vân: “?”

Đại ca, sao anh lại không làm theo kịch bản gì hết vậy?

Trong câu chuyện này chỉ có mỗi cậu là đi theo tuyến kịch bản thôi à!

Diệp Khinh Vân thật sự muốn hộc máu, cậu cố sức cứu lại cốt truyện, khóc nức nở nói: “Anh sao vậy, sao lại muốn tra tấn em nhe vậy chứ, em không làm được, em không thể nào nói những lời thô lỗ như vậy với anh được!”

Bồ Thiên bị cậu làm cho buồn nôn bèn lập tức thả tay ra, ánh mắt nhìn Diệp Khinh Vân như đang nhìn một khối ngọc tốt bị mấy tên thợ thủ công quèn làm hỏng mất, càng nhìn càng khiến người ta tức giận.

Bồ Thiên dập thuốc, không muốn nói chuyện với tên Diệp Khinh Vân bùn nhão không trét nổi tường này nữa, tức giận rời đi. Diệp Khinh Vân đứng đó giả làm một bé bông trắng đang ưu sầu một chút rồi cũng ra ngoài.

Diệp Khinh Vân đi chưa được bao lâu thì lại gặp vị đại hắn đưa mình đến đây. Người đàn ông cường tráng kia đang xách theo hành lý của Diệp Khinh Vân rồi đưa cậu đến một căn phòng.

Căn phòng này rõ là nhỏ hơn của Cố Trầm Uyên, hoàn cảnh cũng bình thường hơn.

“Đây chính là chỗ ngài nghỉ ngơi.” Đại hán nói, rồi lấy ra một cuốn hướng dẫn đi thuyền và thuốc dinh dưỡng đưa cho Diệp Khinh Vân: “Giờ cơm đã qua, bây giờ chỉ có thể ăn tạm cái này.”

Diệp Khinh Vân nói cảm ơn rồi tiện tay lật quyển sách hướng dẫn kia nhìn một chút thì thấy một phần bản đồ, trên đó đánh dấu vài chỗ mà cậu có thể đi.

Diệp Khinh Vân ghi nhớ đại khái rồi ngay lập tức phát hiện khu vực của Cố Trầm Uyên được đánh dấu bằng màu đỏ «Khu vực cấm tùy ý tiến vào», mà chỗ mà cậu ở được ký hiệu «Có thể túy ý đi vào»

Diệp Khinh Vân: “…”

“Vốn dĩ ngài ở khu vực kia.” người đàn ông nhìn Diệp Khinh Vân rồi lại bất an nhìn mặt đất, “Nhưng mà lúc tôi đi để hành lý thì gặp anh cả, anh ấy hình như đang không vui, bảo tôi đưa cậu đến nơi này.”

Diệp Khinh Vân: “…”

Gương mặt Diệp Khinh Vân đầy vẻ dịu dàng: “Không sao, anh ấy chịu cho tôi lên thuyền thì tôi đã rất vui rồi, ngủ chỗ nào cũng được.”